Chương 34: Mời em tiếp tục biểu diễn|(1)

Sau khi biết được điều kiện thăng cấp, Thư Lê xoa xoa đôi má cứng ngắc của mình, cảm thấy mình có thể bình tĩnh một chút, vứt bỏ những suy nghĩ không cần thiết. Hiện giờ cậu vẫn chỉ là một bé con mới sinh ra được hơn trăm ngày, học cho xong tiếng Tinh Linh là được rồi, những cái khác sau này tính sau. Nếu bố cậu có thể nhìn thấy cậu học nói được ngoại ngữ giáo tiếp, không biết sẽ kiêu ngạo đến thế nào. Nhất định sẽ khen cậu là thiên tài ngoại ngữ cho xem.

Thư Lê nhìn một đám bé con ngây thơ hồn nhiên ở trước mặt, tuôn trào nước mắt ở trong lòng. So với thiên tài thật sự, cậu chỉ là một chú bé học kém mà thôi!

Elsa đọc một câu thần chú, phong ấn sức mạnh bản nguyên, khôi phục lại dáng vẻ nhỏ xinh, sau đó trả lại dao găm cho Thư Lê.

Thư Lê tiếp nhận dao găm treo lại ở bên hông, đưa ra nghi vấn: "Vì sao vũ khí, quần áo và trang sức đều biến lớn theo thế ạ?"

Cậu từng chú ý thấy, mặc kệ là Chris hay là Elsa, khi biến từ nhỏ thành lớn, mỗi vật phẩm ở trên người đều cũng phóng đại theo.

Elsa cười giải thích: “Đó là bởi vì ban đầu chúng được làm theo kích thước phóng to của chúng ta. Đo Trong quá trình sản xuất, người thợ rèn sẽ thêm một loại vật liệu đặc biệt có độ dẻo dai mạnh, sau đó gắn hoa văn ma thuật làm thay đổi thể tích vật chất để tạo ra tác phẩm cao cấp có thể biến ảo theo ý muốn."

Thì ra là thế!

Thư Lê kinh ngạc mà khẽ nhếch miệng.

Không hổ là thế giới khác có ma pháp, quá thần kỳ!

“Elsa, Elsa, quần áo của chúng ta cũng có thể biến lớn sao”? Dicio giật nhẹ quần áo trên người của mình hỏi.

"Không thể đâu, hiện giờ các em đang mặc quần áo bình thường mà." Elsa lắc đầu.

“A ~” Dicio thất vọng mà mếu máo.

Elsa sờ sờ đầu cậu ta, cổ vũ: "Học hành cho tốt, sớm ngày kích hoạt sức mạnh căn nguyên nè!"

"Dạ! Em sẽ cố gắng!" Dicio nặng nề mà gật đầu.

Thư Lê chống cằm nhìn Elsa bay trở về vị trí hàng phía sau, nhanh chóng chuyển động đầu óc.

Tình cảnh hiện giờ của cậu giống như newbie mới vừa vào game online, cấp bậc bằng 0, chỉ có thể mặc trang bị tân thủ màu trắng do hệ thống cung cấp, hoàn thành nhiệm vụ đánh quái luyện cấp, mãi cho đến khi chuyển chức trở thành Ma pháp sư thì mới có tư cách mặc trang bị màu lam hoàn hảo.

Nếu muốn có được trang bị màu tím cấp sử thi và trang bị màu cam trong truyền thuyết thì phải tiếp tục thăng cấp, sau đó thu thập vật liệu quý hiếm, tìm thợ rèn cấp cao để chế tạo riêng cho mình một bộ trang bị cao cấp.

Nếu ngại quá trình phiền phức, vậy trở thành đại lão nạp tiền đi, ra sức đập tiền vào.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có tiền.

Đương nhiên, hiện thực không phải game online, cậu càng không phải người chơi, con đường trưởng thành còn dài lắm.

Thư Lê vô cùng may mắn vì mình xuyên qua trở thành bé con yêu tinh.

Tuy rằng bé con yêu tinh không có cha mẹ, nhưng yêu tinh trưởng thành của cả tộc đều có thể so với cha mẹ.

Trong tộc miễn phí cung cấp mấy cái như ăn, mặc, ở, đi lại, giáo dục học tập, tiền vốn ban đầu, phúc lợi tốt đến không thể tưởng tượng.

Nếu cậu xuyên thành trẻ con nhân loại, chỉ sợ tình cảnh sẽ hoàn toàn khác biệt.

Vì rào cản ngôn ngữ mà không hiểu “Cha mẹ” nói cái gì, khả năng sẽ bị coi là chậm phát triển trí tuệ khi còn nhỏ là rất cao.

Chẳng trách mọi người thường nói, đầu thai là một việc cần kỹ thuật.

Cuộc sống ưu đãi và tuổi thọ dài lâu của yêu tinh đã thắng ở ngay vạch xuất phát rồi.

Bàn tay trắng của Leah gãy đàn hạc, nhạc nền lại bắt đầu vang lên, uyển chuyển mà nhắc nhở bé con tiếp tục phần biểu diễn của mình. Thư Lê hoàn hồn, chải vuốt rõ ràng manh mối, bình tĩnh kể lại chi tiết câu chuyện phiêu lưu trong rừng của mình.

Con sóc mẹ không có trách cậu chỉ dao găm chỉ vào nó, có lòng tốt nhắc cậu mau ăn quả đi, đề phòng bị động vật khác cướp đi.

"…… Lúc ấy em đói quá nên đã gặm hết nửa quả.’’

Thư Lê liếʍ liếʍ môi, "Quả đó rất ngon, giải khát lại chắc bụng."

"Tại sao chỉ ăn nửa quả?" Budno khó hiểu. Quả ngon như thế, đương nhiên phải ăn hết chớ!

Thư Lê nhìn nhìn quả lê tròn trịa cao lớn hơn mình, buông tay: “Bụng của tôi không chứa được hết ấy.”

“Ha ha ha ——” Dicio ôm bụng cười to, "Budno ngốc vừa thôi! Quả bự như vậy ăn hết kiểu gì!" Các bé con khác cũng cười theo, cái mặt tròn của Budno đỏ lên.

“Tôi…… Tôi có thể ăn hết mà! Không tin thì giờ để tôi ăn cho các cậu xem!”

Dicio đáng ghét, thế mà lại cười cậu ta!

Budno nào đến quả kia, há mồm muốn gặm, Thư Lê vội vàng tiến lên ngăn lại.

"Cậu chờ tôi nói xong rồi ăn!"

Trước đó Budno ăn rất nhiều cơm, hiện giờ ăn thêm quả này nữa thì dạ dày sẽ căng đến hư luôn ấy. Budno tức giận mà buông quả trái cây ra, ngồi trở lại ghế.

Dicio còn muốn cười nhạo vài câu thì lại bị Thư Lê liếc nhẹ một cái, cậu ta thè lưỡi rồi ngồi lại chỗ của mình. Thư Lê kể chuyện tiếp.

Sau khi ăn no, cậu chia đều quả trên nhánh cây với sóc mẹ. Cậu năm quả, sóc mẹ năm quả.

Sóc mẹ gọi bốn chú sóc con đến lấy trái cây đi, cậu bỏ bốn quả vào chiếc nhẫn trữ vật của vuaTinh Linh tặng.

“Cảm ơn đức vua đã tặng nhẫn trữ vật cho tôi.” Thư Lê vẻ mặt thành kính chắp tay lại.

Chiếc nhẫn lưu trữ này đã cho cậu can đảm để xuyên qua khu rừng quay trở lại cây thần.

Yêu tinh trưởng thành nghe được cậu quyết định tự trở về cây thần, hai mặt nhìn nhau, thấy được sự kinh ngạc trong mắt của nhau.

"Sperion, tại sao cậu không chọn ở lại chỗ cũ chờ đợi?" Docia hỏi.

Bé con còn quá nhỏ, không có khả năng sinh tồn nơi hoang dã, còn một mình bay ở trong khu rừng đầy rẫy nguy hiểm như vậy.