Chương 3: Ba người anh trai ác bá!

Edit: Umeco

--------------------------

“Tiểu Niếp mau mặc quần áo vào! Ối dồi ôi… Cái tiểu tổ tông này, nhanh quay trở về giường nằm!”

Hứa Kim Phượng buông chén canh, nắm lấy áo bông thêu hoa vội đuổi theo. Gian ngoài ba anh em Đường gia vai khiêng đòn gánh, sải bước ra sân, khí phách hùng hồn hiên ngang, nghe được tiếng em gái bảo bối gọi đều đứng lại, động tác nhất trí quay đầu.

Cả ba như in ra từ một cái khuôn, thân hình cao to, màu mỡ như Quan Đông đại hán, tất cả đều cực kỳ giống cha Đường... Đường Lai Phúc.

Lão đại Đường Ái Hoa 17 tuổi, lão nhị Đường Ái Quốc 14 tuổi, lão tam Đường Ái Quân 11 tuổi, đứng tuần tự từ cao đến thấp, kết hợp thành bức tường đồng vách sắt.

Hơn nữa tính tình ba anh em cũng giống nhau như đúc, có tiếng ác bá ở đại đội Ma Bàn Sơn, nhắc tới Đường gia một sát thần cùng bốn ác bá, ai mà không sợ?

Sát thần là Đường Lai Phúc, cộng thêm một ác bá nữa là tiểu thúc của Đường Tiểu Niếp, tên Đường Lai Kim, trong thôn có tiếng vô công rồi nghề, chơi bời lêu lổng.

Trong sách Đường gia không ai có kết cục tốt, người chết, người ngốc, người điên, rơi vào cảnh xóa sổ sạch sẽ.

“Là do em tự mình ngã, không liên quan gì đến Hoắc Cẩn Chi cả!”

Đường Tiểu Niếp gân cổ gào lên, ngàn vạn lần không thể để ba người anh trai không biết cố gắng này đi Hoắc gia làm loạn.

Trong nguyên văn sau khi Đường Tiểu Niếp tỉnh lại, lòng có oán khí với Hoắc Cẩn Chi, không chịu giải thích chân tướng sự tình, tùy ý để người Đường gia hiểu lầm, cũng mặc kệ ba người anh hùng hổ đến Hoắc gia đại náo thiên cung, không chỉ đem Hoắc Cẩn Chi dọa cho chết khϊếp, còn động thủ với cả mẹ Hoắc.

Ai… Toàn gia cùng nhau tìm đường chết!

Cô chỉ mong đem cốt truyện bẻ gãy, không cầu vẻ vang như nữ chính, chỉ mong toàn gia bình yên an ổn tồn tại.

“Tiểu Niếp, thật sự là con tự ngã?”

Hứa Kim Phượng đuổi tới, vội vàng mặc áo cho Đường Tiểu Niếp, vẻ mặt không quá tin tưởng.

Niếp bảo bối của bà thực ngoan, sao có thể chạy lên núi chơi, khẳng định là tai tinh xui xẻo kia cố ý dẫn đi.

“Là thật, con tự mình lên núi chơi, sau đó không cẩn thận bị ngã, có phải anh Hoắc cứu con trở về hay không?” Đường Tiểu Niếp mở to hai mắt ngập nước, chớp chớp.

Khuôn mặt nhỏ vô tội làm Hứa Kim Phượng cùng ba người anh trai loại bỏ hoài nghi, biểu tình Hứa Kim Phượng có chút ngượng ngùng, là bà trách oan tai tinh kia.

“Thằng bé sao lại không chịu nói rõ ràng cho ta.. thật là...” Hứa Kim Phượng bất mãn thì thầm.

Đường Tiểu Niếp rũ mắt, im lặng chửi thầm, bà chị không phân xanh đỏ trắng đen, đùng một cái liền đánh chửi, người ta giải thích như thế nào đây?

Mà Hoắc Cẩn Chi có giải thích, thì Hứa Kim Phượng luôn bao che sốt ruột cho con cũng không chịu tin. Bởi vậy nguyên chủ tùy hứng tìm đường chết bao nhiêu, Hoắc Cẩn Chi bị oan uổng bấy nhiêu. Vị đại lão tương lai này hiện tại vẫn chỉ là hài tử 12 tuổi, phỏng chừng trái tim còn chút ấm áp đi?

Ừm… Hoắc Cẩn Chi tâm tư thâm trầm kiên nhẫn, đem thù hận chôn sâu trong lòng, chờ về sau một bút tính tổng nợ, ra tay tàn nhẫn vô tình, gϊếŧ người không thấy máu.

Đường Tiểu Niếp giật mình tay chân run rẩy, hiện tại chữa trị quan hệ còn kịp không?

Phải nỗ lực một chút, cô là Đường Tiểu Niếp đáng yêu vô địch cơ mà!

“Tiểu Niếp, em tự ngã thật?” Lão tam Đường Ái Quân hoài nghi nhìn nhìn.

Em gái vẫn đẹp như vậy, nhưng nơi nào thay đổi, hắn cũng không thể diễn tả thành lời, chính là trực giác bản thân.

Đường Tiểu Niếp không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Ái Quân, cô dùng sức gật đầu, còn thề thốt bảo đảm, “Nếu em nói dối, trời… trời sẽ phạt răng hàm của em không mọc được.”

“Phốc”

Ba anh em Đường gia bật cười, răng hàm là nỗi đau lớn nhất của Tiểu Niếp, mỗi ngày chuyện thứ nhất mỗi khi em ấy tỉnh lại, chính là soi gương xem răng hàm đã mọc hay chưa.

Mang cả răng ra để bảo đảm, xem chừng là do bọn họ nghĩ oan uổng Hoắc Cẩn Chi.

“Nếu không phải Hoắc Cẩn Chi, tạm tha cho hắn đi.” Đường Ái Hoa trở về phòng, hai người còn lại cũng đi theo vào nhà, bỏ đòn gánh vào chỗ cũ.