Chương 4: Lão cha sát thần

Edit: Umeco

--------------------------

Ba anh em đều mang vẻ mặt không sao cả, không cảm thấy mình oan uổng Hoắc Cẩn Chi có gì sai. Bất quá chỉ là cái tên tai tinh không cha, còn là người ngoại lai, đứa trẻ ba tuổi trong thôn cũng có thể đè đầu cưỡi cổ Hoắc Cẩn Chi, bọn họ oan uổng thì sao nào!

Đường Tiểu Niếp lắp bắp nói: “Mẹ đã đánh Hoắc Cẩn Chi, có cần…”

“Đánh thì đánh, tai tinh kia còn đẩy ngã mẹ con đó, hỏi hắn cũng không thèm hé răng trả lời, xứng đáng bị đánh!”

Hứa Kim Phượng hùng hùng hổ hổ đánh gãy lời Đường Tiểu Niếp, biểu tình càng vô ưu vô lo. Thái độ của cả thôn với Hoắc Cẩn Chi đều như vậy, Đường gia không phải là duy nhất.

Đường Ái Quân lại nhảy dựng lên, túm lấy đòn gánh, “Lão tử lộng chết hắn, mẹ của ta mà cũng dám đẩy, sống không biết điều!”

Đường Tiểu Niếp da đầu căng cứng, anh ba như ăn thuốc nổ mà lớn vậy, anh cả anh hai còn kém vài phần, thảo nào kết cục Đường Ái Quân thảm bại nhất trong sách.

Nhưng tình cảm giữa Đường Ái Quân và nguyên chủ tốt nhất, mọi chuyện đều đứng về phía em gái, chẳng phân biệt đúng sai, không nói đạo lý, chỉ cần Đường Tiểu Niếp nói đúng là đúng, vậy nên Hoắc Cẩn Chi ăn đòn của Đường Ái Quân nhiều nhất.

Ba anh em giống hệt lão cha Đường Lai Phúc, người có tay nghề gϊếŧ heo tốt nhất trong phạm vi trăm dặm, ngày lễ ngày tết hoặc mùa hiếu hỉ đều bận đến nỗi chân không chạm đất. Gϊếŧ một đầu heo có thể kiếm được mười cân thịt và một bộ lòng, cộng thêm hai đồng tiền.

Qua một năm, thịt ở Đường gia đã xếp thành núi, tất cả đều làm thành thịt khô, có thể ăn từ đầu năm đến cuối năm, nên khỏi thắc mắc sao nguyên chủ một thân toàn mỡ thế này.

“Ngươi là lão tử nhà nào, muốn lộng chết ai?” Thanh âm uy nghiêm truyền vào.

Đường Lai Phúc cao to mặt đen xì bước vào cửa, dám ở trước mặt ông kêu lão tử, da ngứa rồi phải không?

Đường Ái Quân lập tức lúng búng, lấy lòng nói: “Cha, tên tai tinh họ Hoắc đẩy ngã mẹ đó, con muốn đi giáo huấn hắn!”

Đường Lai Phúc nhìn về phía Hứa Kim Phượng, ánh mắt dò hỏi.

“Là tôi đánh nó trước, việc này bỏ qua đi.” Hứa Kim Phượng không muốn so đo, đương nhiên không phải do bà có tấm lòng bao dung rộng lớn, mà là bà đã đánh hơi quá tay rồi.

Mặt Hoắc Cẩn Chi bị bà tát đến sưng lên, còn chảy máu.

Đường Lai Phúc nhìn về phía con gái sắc mặt tái nhợt, mặt đen lập tức sáng như bầu trời sau cơn mưa, ánh mắt gϊếŧ người cũng trở nên nhu hòa, thô thanh dịu dàng hỏi: “Tiểu Niếp làm sao vậy? Có phải ai khi dễ con hay không?”

“Không có, do con tự mình ngã! Cha... Con đánh vỡ trứng chim của anh Hoắc, vậy mà anh ấy còn cứu con, mẹ còn đánh anh…”

Đường Tiểu Niếp thở hổn hển bò lên người Đường Lai Phúc, Đường Lai Phúc dùng một tay bế cô lên, ánh mắt càng hiền từ.

Ông là đồ tể nổi tiếng xa gần, người gặp người sợ, nhân xưng sát thần.

Phàm là con cháu nhà ai khóc nháo, chỉ cần hô một tiếng ‘Đường gϊếŧ heo tới’, con cháu lập tức thành thật ngoan ngoãn.

Bao nhiêu kiên nhẫn ôn nhu của Đường Lai Phúc, đều dành cho con gái bảo bối hết. Mọi chuyện trong ngoài Đường Lai Phúc đều xử lý một cách công bằng nghiêm chỉnh, duy nhất chuyện dính lên người con gái, sai ông cũng nhắm mắt cho là đúng.

Cánh tay tròn vo của Đường Tiểu Niếp ôm chặt cổ Đường Lai Phúc, một chút cũng không sợ ông, trong sách ông ấy chính là người cha nhân từ.

Cha mẹ cô kiếp trước hỗn trướng ích kỷ, bức cô đến mức phải đoạn tuyệt quan hệ. Cô đã vô số lần cầu nguyện với ông trời, kiếp sau hãy cho cô một cặp cha mẹ tốt, luôn bảo vệ con cái, cộng thêm mấy người anh trai em gái nữa.

Rốt cuộc cũng thành hiện thực.

Thấy nữ nhi làm nũng trên người mình, ý cười trên mặt Đường Lai Phúc càng sâu. Năm 35 tuổi ông mới sinh được một đứa con gái, trong dự định là đứa cuối cùng. Điều đặc biệt nhất là sau khi Tiểu Niếp sinh ra, ác mộng thường xuyên quấy rối ông cũng giảm đi rất nhiều, đặt lưng xuống là ngủ tới sáng.