Edit: Umeco
___________________
“Tạm biệt ông Sáu.”
Đường Tiểu Niếp ngoan ngoãn phất tay rời đi cùng với các anh trai. Kế hoạch thu thập hảo cảm thành công rực rỡ, cứ chờ xem, Đường gia sẽ thay đổi chỉ là sớm hay muộn.
Đường Tiểu Niếp nằng nặc đòi lấy danh hiệu gia đình văn hóa, cũng chỉ vì nó là một cái cớ hoàn mỹ, có hay không không quan trọng.
Về sau Đường gia không mang tiếng ác, cô đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Đường Thiệu Chính khẽ cười, thấy vui thay cho Đường Tiểu Niếp. Trước ông cảm thấy con bé quá hư đốn, ba tuổi đã ương bướng đỏng đảnh khó chiều. Lúc ấy ông nghĩ Đường Tiểu Niếp chắc chắn không còn hy vọng gì nữa rồi, nhưng xem ra ông đã lầm.
Cháu gái ngoại hình tốt, thông minh lại đáng yêu, tính tình hào phóng, tiền đồ ắt không kém cỏi.
Về phần ba anh em Đường Ái Hoa, lòng tin của ông vô cùng thấp. Ba đứa đang ở độ tuổi niên thiếu, tính cách và thói quen đã được định hình, không có bất ngờ gì xảy ra cả đời này cứ như vậy tiếp diễn.
Thành thật đi theo nghề nông thì không sao.
Điều mà ông lo lắng chính là ba đứa trẻ này tính tình nóng này, không tâm nhãn. Người khác châm lửa liền bén, chỉ sợ mai sau sẽ gặp phải đại họa.
Nhưng ba đứa không phải máu mủ ruột già, ông nào dám quản nhiều, chỉ âm thầm lo lắng trong lòng. Rốt cuộc cũng cùng một họ, chưa xa quá năm đời, tương lai có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ông sống luôn đặt lợi ích gia tộc lên đầu.
Không lâu sau bốn anh em đã tới được nhà cũ Đường gia, đó là một ngôi nhà gác mái bằng gỗ cũ kỹ ngả màu. Ở đây có một điều rất thú vị đó là hàng chục hộ dân xung quanh xây nhà liền nhau quây thành vòng tròn, tạo nên một khoảng sân rộng ở chính giữa.
Mùa hè thì phơi ngô lương, mùa thu phơi ngũ cốc, xuân phơi chăn đệm quần áo, đông đến trẻ con chơi đùa. Hầu hết tất cả các hoạt động đều tập trung trong khoảng sân này.
Hiện tại có khá nhiều người đang ở trong sân ăn cơm, người đứng người ngồi, nói chuyện hăng say. Khi bọn họ nhìn thấy anh em Đường Tiểu Niếp dắt díu nhau đến, biểu tình giống hệt như đám thôn dân khi nãy, đầy vẻ kinh ngạc và khϊếp sợ.
“Ông nội ơi! Bà nội ơi!” Đường Tiểu Niếp cố ý kêu thật lớn tiếng.
Đường gia có ba gian phòng, ông bà nội ở một gian, chú hai Đường Lai Quý và chú út Đường Lai Kim mỗi người một gian. Lúc này bọn họ đều ngồi trong nhà cùng nhau ăn cơm, nghe thấy thanh âm của Đường Tiểu Niếp ai cũng ngây ngẩn cả người.
Trương Mãn Nguyệt ngồi bên ngoài, nghi hoặc bước ra mở cửa.
Chợt thấy ba đứa cháu trai đích tôn đứng chỉnh tề bên ngoài, còn có cháu gái nhỏ nhìn bà nhếch miệng cười tươi, lộ ra lỗ hổng trong miệng, Trương Mãn Nguyệt nhịn không được cười tít mắt.
Trương Mãn Nguyệt dáng dấp cao lớn cường tráng, ngoại hình Đường Lai Phúc cực kỳ giống bà. Một mình bà ôm đồm mọi việc trong nhà, cả đời vất vả nhưng sinh hoạt lại quá tiết kiệm.
“Bà ơi, mẹ kêu cháu đưa đồ ăn qua đây.”
Giọng nói Đường Ái Quốc như tiếng chuông đồng, làm biểu tình mọi người trong sân càng thêm kỳ quái. Hứa Kim Phượng biếu thịt cho cha mẹ chồng, chậc chậc… mặt trời lặn đằng đông?
Hai bát thịt đầy hự đã bày ra trước mặt, nhưng có đánh chết Trương Mãn Nguyệt thì bà cũng không tin đây là phần hiếu tâm của con dâu cả. Chắc chắn là thằng cả bảo đưa tới, còn cố ý mượn danh nghĩa vợ nó đây mà! Hừ! Hứa Kim Phượng nào có thiện tâm như vậy!
“Nhiều thịt quá!”
Đường Lai Kim đi tới, nhìn thấy món ruột già hắn thích nhất, đôi mắt lấp lánh ánh vàng, cười hì hì tiếp nhận hai bát đồ ăn. Mỗi ngày thiếu mỡ thiếu thịt, miệng hắn sắp nhạt như nước ốc rồi.
“Mẹ con nói có đồ ăn ngon phải hiếu kính ông bà nội.” Thanh âm Đường Ái Quốc còn lớn hơn nữa.
Đập thẳng vào lỗ tai của đám người đang vểnh râu nghe lén, khiến họ cả kinh muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Hứa Kim Phượng không mắng chửi cha mẹ chồng là tốt lắm rồi, cư nhiên còn nghĩ đến hiếu kính?
Chậc, không phải bị chiếm xác chứ?
“Là mẹ con có tâm, mau vào nhà mang chén móng heo hầm đậu nành về ăn cho mát.”
Trương Mãn Nguyệt lùa mấy đứa cháu vào nhà, vội tới phòng bếp múc canh. Bà có ba người con trai, thằng hai Đường Lai Quý không có hài tử, thằng ba thì chưa kết hôn, may mắn có thằng cả lấy vợ sinh liền bốn đứa, đủ nếp đủ tẻ.
Vậy nên cho dù Trương Mãn Nguyệt bất mãn với Hứa Kim Phượng đủ điều, bà cũng chỉ nói ngoài miệng vài câu, không làm chuyện gì quá đáng.