Chương 6

Đối với Ninh Trục mà nói, cũng là rất kinh ngạc. Hắn có thể cảm nhận được áp bức trên người đối phương, cùng năng lượng trước đó cùng hắn tiếp xúc hoàn toàn khác biệt, đó là một loại năng lượng xa lạ.

“Ngươi là ai?” Hắn nhíu mày hỏi.

Sườn mặt Sở Tùy Chi giấu kín trong bóng tối, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tiểu tử, nếu muốn biết ta là ai, thì ngươi tự báo trước gia môn”.

Ninh Trục dừng một chút, nói: “Ta là đệ tử võ đạo viện Bắc Vực Ninh Trục, theo sư trưởng tới đây thí luyện. Ngươi là vào nhầm động phủ này?”

Võ đạo?

Bắc Vực?

Đó là cái gì?

Tuy rằng lời Ninh Trục nói làm Sở Tùy Chi nghe không hiểu, nhưng để có thể lý giải, hắn thuận nước đẩy thuyền: “Đúng vậy”.

Ninh Trục nói: “Nơi này là sân thí luyện được chỉ định của Nam Cảnh và Bắc Vực, người ngoại lai không thể tiến vào. Ta khuyên ngươi chớ nên lưu lại”.

Ninh Trục không muốn xen vào chuyện của người khác, khuyên một câu liền xoay người rời đi.

Sở Tùy Chi gọi hắn lại: “Cái động phủ này gọi là gì?”

Ninh Trục đã đi ra đến cửa.

Sở Tùy Chi không nhịn được mà bật cười, hắn ở chính thế giới của mình hô mưa gọi gió, có biết bao nhiêu ngươi không dám nhìn thẳng vào hắn, hiện giờ đi vào thế giới xa lạ này, thấy có người không sợ hắn như vậy, hắn có chút không thích ứng kịp.

Hắn than một tiếng, lại đối với lão nhân tựa thật thật giả giả mà oán giận: “Tiểu tử này thật kiêu ngạo, năm đó ta bị từ hôn, về sau thời điểm mãn hôn với đối phương, còn không biết hắn đang bú sữa ở nơi nào đâu?”

Bước chân Ninh Trục dừng lại.

Có lẽ là bởi vì sự việc vừa mới phát sinh, cũng có lẽ là bởi vì bị đè nén quá nhiều, hắn nhịn không được hỏi: “Ngươi cũng bị từ hôn?”

“Cũng?” Sở Tùy Chi bắt được ý vị trong lời nói của hắn, không có ý tốt mà cười một tiếng.

Nghĩ đến mặc kệ là cái thế giới gì, hiểu rõ trước tiên không thể tùy tiện để tiểu tử này chạy đi.

Vì thế con ngươi lá liễu hẹp dài híp thành một đường: “Như thế nào, nhìn dáng vẻ của tiểu tử ngươi xem ra là cũng bị người ta từ hôn?”

Từ Lão Quái tấm tắc hai tiếng.

Ninh Trục mím môi không nói.

Sở Tùy Chi nói: “Ngươi miệng này vẫn rất kín. Chẳng kẽ ngươi không biết đạo lý muốn thăm dò bí mật của người khác thì phải trao đổi bằng bí mật của chính mình sao?”



Ninh Trục dừng một chút, nói: “Nàng là tự mình tới từ hôn”.

Trầm mặc một lát, liền nói rất tự nhiên: “Hai chúng ta là đã đính ước từ trong bụng mẹ, nhưng ta biết nàng ta từ nhỏ vẫn luôn chướng mắt ta. Bởi vì ta không có một chút nội lực”.

“Nội lực?” Sở Tùy Chi bất động thanh sắc mà ghi nhớ, xem ra ở thế giới này, năng lượng chính là nội lực. Nhưng ở thế giới của hắn, năng lượng chính là “Huyền lực”.

Sườn mặt Ninh Trục giấu kín trong bóng tối, đường cong cứng rắn lạnh lẽo: “Bởi vì không có nội lực, từ nhỏ ta đã nhận hết xem thường. Lúc sáu tuổi bị Thương Lang bắt đi, ta đại nạn không chết, thế nhưng người trong nhà lại coi ta như mãnh thú”.

Sở Tùy Chi lắc lắc đầu: “Lão tử năm đó cũng bởi vì.... Phóng đãng không bị trói buộc, không làm việc đàng hoàng, cũng nhận không ít sự xem thường của người nhà”.

Ninh Trục hít sâu một hơi: “Sau lại, ta vì muốn chứng minh chính mình, liền tự tham gia thí luyện gia tộc, không nghĩ tới lại bị thứ đệ của mình ám toán, hắn đem ta đẩy vào bẫy rập ngàn đao vạn kiếm”.

“Ta không có nội lực hộ thể, một chân bị mảnh dao sắc bén chứa kịch độc xuyên qua, lúc ta tỉnh lại, toàn bộ động phủ chỉ còn một mình ta”.

“Ta ở bên trong chờ đợi ba ngày ba đêm, mỗi một ngày ta đều đem huyết nhục từ trên lưỡi dao rút ra một chút, thẳng đến khi hoàn toàn rút ra, cuối cùng gia nhân trong nhà cũng tìm được ta”.

“Tuy đã bảo vệ được tính mạng ta, nhưng chân phải đã bị phế, từ nay về sau không thể tập võ”.

Thấy bộ dáng thâm trầm của Ninh Trục, Sở Tùy Chi đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Một chút cực khổ này mà ngươi đã chịu không nổi? Ngươi có biết năm đó ta có bao nhiêu khổ cực không? Năm đó gia tộc của ta mang ngọc có tội, bị người đời hiểu lầm là đã giấu năng lượng tại tàng bảo ngọc giản, chỉ trong một đêm đã bị diệt môn”.

Hắn mặt mày sắc bén lạnh lùng: “Ta lúc ấy mới mười sáu tuổi, tự cho công phu mèo quào của mình là thiên hạ vô địch. Vọng tưởng muốn báo thù, lại bị người ta đánh gãy tứ chi, một đao xuyên ngực”.

“May mắn ta đại nạn không chết, dựa vào hơi thở cuối cùng bò ra khỏi đống thi thể chồng chất, giãy giụa một ngày mới được người ta cứu”.

“Ngươi bây giờ còn có phụ thân, nhưng ta chỉ còn lại một mình cô độc”.

“Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là thảm nhất sao?”

Không hiểu sao, hai con “Hổ dữ” vừa bắt đầu thì so da lông ai sáng hơn, nhưng bây giờ lại bắt đầu so thảm rồi.

Ninh Trục ngẩn ra, hắn hơi hơi giương mắt nhìn Sở Tùy Chi: “Trên thân thể chịu nhiều thống khổ, ta trước nay đều không để bụng. Nhưng ta chỉ để ý đến một việc.... Nàng ghét ta vô năng, chê ta tàn khuyết, tự mình cầm tín vật chạy tới cửa tìm ta, sau đó nói muốn xé bỏ hôn ước, cho dù có chết cũng không muốn gả cho ta”.

“Phụ thân ta vì lợi ích gia tộc, liền đáp ứng điều kiện của nàng, đem hôn ước của hai người chúng ta hủy bỏ như phế thải”.

“Ta liền trở thành phế vật bị chúng bạn xa lánh, từ đó về sau, ta liền lập lời thề, một ngày nào đó ta sẽ cho tất cả mọi người phải hối hận....”.

Thanh âm Ninh Trục khàn đi, quanh quẩn ở trong sơn động thật lâu.

Sở Tùy Chi lắc lắc đầu, hắn dựa vào phía sau một chút, trước mắt cũng lâm vào mông lung: “Vị hôn thê kia của ngươi còn xem như ôn nhu, vị kia của ta....” Hắn bất đắc dĩ mà kéo xuống trường bào, lộ ra ngực trái chính mình: “Thấy không, trên này đều là vết sẹo, bởi vì nàng muốn bảo vệ nhân tình mà đâm ta”.

Dưới ánh trăng ảm đạm, ngực trái trắng nõn có một đạo vết sẹo màu đỏ, quỷ dị mà làm cho người ta sợ hãi.

Ninh Trục theo bản năng mà nghĩ đến vết sẹo trên cổ mình, cảm thán vị hôn thê trong thiên hạ đều xấu như nhau.

Hắn không khỏi hỏi: “Vậy ngươi thế nào mà bị nàng từ hôn?”



Nói tới đây, Sở Tùy Chi cảm thấy quá khứ này cũng không có gì để giấu.

Rốt cuộc nơi này là một thế giới khác, hắn nói ra thì ngoại trừ tiểu tử này cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục.

Hắn “Hừ” một tiếng, nói: “Về sau khi ta tỉnh lại, miễn cưỡng nối liền gân mạch, thế nhưng đi đứng không tốt”.

“Cho dù là vừa động cũng đau đến thấu tim, nhưng ta vẫn giãy giụa đi tìm vị hôn thê để cầu cứu. Không nghĩ rằng nàng thấy ta bị diệt môn, lại còn trở thành một tên phế nhân, liền xé bỏ hôn ước tại chỗ, còn trào phúng ta là một phế vật mà còn muốn gia tộc của nàng giúp đỡ, dứt khoát nên để bản thân đầu thai chuyển kiếp đi”.

“Ta tức giận lý luận cùng nàng, không nghĩ tới nàng lại phái gia đinh đem ta đánh ra khỏi cửa”.

“Đêm hôm đó, cơ hồ máu của ta nhiễm cùng với nước mưa trên bậc thang nhà nàng”.

“Từ đó về sau, ta liền thề nhất định phải để nàng trả giá đại giới!”.

Nói xong, hắn lại xoay chuyển: “Bất quá đây cũng đã là chuyện quá khứ, ta hiện giờ đại thù đã báo, đã sớm không thèm để ý”.

“Ngươi nếu thật không thèm để ý, liền sẽ không nhớ rõ ràng như vậy”.

Từ Lão Quái ở bên trong thiết bài cười nhạo hắn.

Đương nhiên, Từ Lão Quái nói Ninh Trục không nghe được.

Sở Tùy Chi không nhịn được mà bật cười: “Có lẽ là vậy đi....”

Hắn phun ra một hơi.

Hắn nhìn về phía Ninh Trục: “Xem ra tiểu tử ngươi hiện giờ cũng là mặt cẩu hình người, chỉ sợ là ngươi đã tìm được bí quyết nghịch thiên cải mệnh rồi đi”.

Ninh Trục gật đầu một cái, hắn nhớ tới buổi chiều đầu tiên rời nhà, sắc mặt lạnh như sương hàn.

Kỳ thật một đêm rời nhà kia, hắn đợi tới giờ để qua tòa Lang Sơn.

Mưa to cơ hồ đem triền núi sụp xuống, hắn tránh ở trong sơn động, may mắn từng có người ở qua nên lưu lại một chút rơm rạ, nếu không lúc đó hắn ở trong động đã sớm trở thành một bộ xương khô.

May mắn trời không tuyệt đường người, hắn đã phát hiện ra một cuốn bí tịch, tôi gân tẩy tủy, cải tạo gân mạch, mới trở thanh Ninh Trục của hiện giờ.

Từ nay về sau con mở ra con đường luyện võ tiến triển cực nhanh, hắn hiện giờ đã là nhân tài kiệt xuất trong giới võ đạo, về sau càng thêm gánh nặng đường xa.

“Con đường trọng sinh giống như lột da luyện cốt, cho dù núi đao biển lửa ta cũng phải vui vẻ chịu đựng”.

Sở Tùy Chi thở dài: “Lời này nói có lý. Năm đó ta bị đuổi ra khỏi nhà đã trải qua rất nhiều lần bị đuổi gϊếŧ, trải qua trăm ngàn đắng cay, mới có thể lập tông môn thêm một lần nữa”.

Cũng coi như là phong hồi lộ chuyển, ai có thể nghĩ tới những người kia tha thiết ước mơ di sản đại năng, vậy mà thiết bài kia lại được giấu ở trên người hắn.