Chương 5

Hắn nhưng không có nhìn nàng, chỉ là khoát tay, vù vù một tiếng, từ thân cự xà bảy tấc xuyên thân mà qua, trong nháy mắt đem chia thành hai nửa.

Trong động nhất thời yên tĩnh.

Đám người trốn thì trốn, tránh thì tránh, lúc này đều giống như bị điểm huyệt, vừa rồi nhìn thấy hai người tư thế còn giương cung bạt kiếm thế mà bây giờ lại khoát eo ở bên nhau cùng một chỗ, ngươi ngó ta, ta ngó ngươi, nháy mắt ra hiệu không được vui vẻ.

Phùng Tử Kiệt sắc mặt phẫn hận.

Cốc Phi Tuyết sắc mặt lại trắng bệch.

Tiểu sư đệ yên lặng mà móc từ trong túi ra Bổ Khí đan, xem như hạt dưa cắn vang lên tiếng cót ca cót két.

Ninh Trục, liền hướng tới chiêu thức ngươi lúc ấy, ta hôm nay liền thừa nhận ngươi có thể làm tỷ phu của ta trong một canh giờ!

Lệ Diên kinh hồn còn chưa định thần, nhìn thi thể cự xà trên mặt đất, sau một lúc lâu thất thần.

Ninh Trục nói: “Không có việc gì.”

Nàng lúc này như ở trong mộng mới bừng tỉnh, trên mặt lại là ngượng ngùng lại là tức giận, cuối cùng đột nhiên đẩy hắn ra: ”Thế nào lại là ngươi?”

Ninh Trục nói: ”Vì sao không phải là ta?”

Lệ Diên nhìn thoáng qua Phùng Tử Kiệt ở bên cạnh không dám đối mặt với mình, nhìn lại mặt mày lãnh đạm của vị hôn phu trước, giống như là bị người ta hung hăng quất một cái tát, sắc mặt đỏ lên: “Ta không cần ngươi cứu! Ta cho dù có chết cũng không cần ngươi cứu!”

Lời này vừa nói ra, đám người hít sâu một hơi.

Tô Uyển chạy nhanh tới khuyên nàng: ”Sư muội, Ninh công tử có hảo ý cứu ngươi, ngươi như thế nào có thể nói ra lời như vậy?”

Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của mọi người, hốc mắt nàng đỏ lên:

“Sư tỷ, ngươi thật sự cho rằng hắn là có ý tốt sao? Hắn là cố ý nhục nhã ta! Hắn liền muốn xem ta ở trước mặt hắn trưng ra bộ dáng thấp hèn! Ta sẽ không cảm kích hắn!”

Ninh Trục thâm sâu mà nhìn nàng một cái.

“Tùy ngươi.”

Hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Lệ Diên cắn môi, muốn nói lại thôi, đuổi theo vài bước rồi lại ngưng lại.

Cuối cùng nhìn thoáng qua sắc mặt xấu hổ của Phùng Tử Kiệt, lại nhìn bóng dáng Ninh Trục, không khỏi lâm vào hoảng hốt.

“ Mười, chín, tám…. Ba, hai, một. Hệ thống ta đã kiên trì mười giây, đã làm được, tầm mắt rốt cuộc không rời khỏi hắn, ngươi chạy nhanh cái gì a!”

[…]



“Uy! Nhiệm vụ của ta đều đã hoàn thành!”

“Sao lại thế này? Chẳng lẽ là chết máy?” Lệ Diên có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến chính mình rốt cuộc đã hoàn thành một nhiệm vụ, trong lòng vẫn là thả lỏng một chút.

Nàng liếc nhìn Phùng Tử Kiệt, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đấm bóp vai lại đấm bóp lưng: ”Rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mệt chết ta.”

Nghĩ đến cảnh đi ra khỏi sơn động này, lại có thể ở Nam Cảnh vui vẻ, nàng lại nhịn không được mừng thầm: ”Ta có thể quay về thời gian thần tiên rồi!”

Bên này, Ninh Trục mặt âm trầm trở về, một đường sát phạt quả quyết, mọi người bị khí thế của hắn làm khϊếp sợ, toàn bộ đều tránh ra xa.

Kết quả không ngoài dự liệu, chỉ có Ninh Trục là người có thể đi đến cửa ải cuối cùng của động.

Chém gϊếŧ Liệt hỏa thương hổ, sau đó hắn đi đến bậc thang lấy được đan dược bí tịch.

Kỳ thật mục tiêu của hắn không phải là đan dược bí tịch mà là một gốc Thánh Tâm thảo mọc ở trong động. Hắn tôi gân tẩy tủy đã luyện đến tầng thứ năm, nếu muốn luyện lên tầng thứ sáu cần thiết phải có nó làm thuốc dẫn.

Hắn lấy thảo dược, thu đan dược bí tịch, nhìn một hồi, trên mặt lại không có vẻ gì vui sướиɠ.

Bỗng nhiên chỉ một lát sau, hắn quyết định xuất động.

Mới vừa quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Nguyên lai là trong động này từ lúc nào không biết lại xuất hiện thêm một người.

Là một thân hình nam nhân thon dài, tùy ý tựa trên vách đá phía trên.

Trong động tối tăm, cũng có thể nhìn ra gương mặt góc cạnh phản xạ bạch quang tinh xảo.

Một bộ trường bào màu xanh lam, vạt áo lỏng lẻo, lộ ra l*иg ngực cường tráng, mơ hồ có thể thấy được vết sẹo ngang dọc đan xen.

Có lẽ bởi vì uống một chút rượu, thần thái mệt mỏi, vuốt cằm lẩm bẩm:

“Này rốt cuộc là nơi rách nát nào, làm sao lại không giống với nơi đó của chúng ta?”

Ninh Trục nội tâm khϊếp sợ.

Đối phương là xuất hiện khi nào? Vì sao chính mình không có bất kì phát giác gì?

Lam y nhân tựa hồ nghe thấy thanh âm, tùy ý quay đầu.

“…”

Không hiểu, hai nam nhân bắt đầu trầm mặc đối mặt với nhau.

Sở Tùy Chi ngồi uống rượu ở trên mái ngói tông môn.



Dưới lầu sắc màu rực rỡ, ca múa mừng cảnh thái bình, hương phấn son hòa với tiếng cười của nữ nhân không ngừng lượn lờ ở trong viện.

“Sở tiểu tử, ngươi rõ ràng là đại thù đã báo, nhưng lão phu thấy ngươi lại không vui”.

Bốn phía không người, nhưng lại có một thanh âm già nua vang lên.

Sở Tùy Chi nheo mắt lại, rượu theo khóe miệng chảy vào cổ, hắn xách bầu rượu lên quơ quơ:

“Vui vẻ? Trên đời này trừ bỏ rượu thì còn cái gì có thể làm cho ta vui vẻ?”

Đột nhiên, không trung bao phủ mây đen, trời cao phía trên tựa hồ bị một bàn tay khổng lồ xé ra một đạo vết rách, trong vết rách sấm sét đánh ầm ầm, phá lệ làm cho người ta sợ hãi.

Thanh âm già nua lại nói: “Ta cảm nhận được năng lượng dị động, đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Tùy Chi nheo lại hai con ngươi óng ánh, rốt cuộc tinh thần hắn cũng tỉnh táo: “Quản chuyện đó làm gì, ta vừa thấy đã biết!”

Nói xong, hắn đem bầu rượu thu vào bên trong không gian, bay đến cái khe bên cạnh, không chút do dự đạp chân đi vào.

Vừa mở mắt, phát hiện trước mắt mình chính là một cái sơn động.

Hắn cảm thụ thấy năng lượng dao động trong không khí không giống nhau, có chút kỳ quái: “Từ Lão Quái, ngươi có thể nhìn ra đây là nơi nào không? Chẳng lẽ nơi đó ẩn giấu động phủ? Trên đời này lại còn có nơi phát ra năng lượng mà ta không biết?”

Thiết bài có chút tỏa sáng, nếu là nội thị có thể thấy được một Trường Mi lão giả thân ảnh hư ảo đang nằm trong đó.

Nguyên lai thanh âm già nua kia chính là phát ra từ lão giả: “Ta đoán có lẽ đây là một thế giới khác, có lẽ là thấy tiểu tử ngươi trì trệ không chịu tiến vào cảnh giới, nên trời cao đã ban cơ duyên này cho ngươi?”

Sở Tùy Chi vận một chút Huyền khí, nói: “Ta thấy chưa chắc đã là cơ duyên, mà là trắc trở. Thế giới này tựa hồ có điều bài xích với ta, trong cơ thể ta vận Huyền khí phá lệ đình trệ”.

“Vậy thì ngươi cần phải cẩn thận, ngươi chết cũng không sao, nhưng đem lão đầu tử ta ném tới nơi quỷ quái này coi như là không xong rồi”.

Sở Tùy Chi cười, ánh mắt lưu chuyển: “Yên tâm đi, ta cũng không dễ chết như vậy”.

Hắn đi một chút nhìn xem, nghiên cứu các bức vẽ trên vách đá, vừa ngẩng đầu, đột nhiên thấy một người.

Một bộ hắc y, một thiếu niên nội liễm cứng nhắc.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Tựa như là trên thảo nguyên không hẹn mà gặp hai con hổ dữ, chỉ trầm mặc mà đánh giá đối phương.

Ngươi nhìn ta phải chăng lông tóc sáng rõ, hắn xem hắn phải chăng móng vuốt hữu lực, nếu như không phải sợ vừa động sẽ bị gϊếŧ, thì đã hận không thể đem miệng đối phương mở ra, nhìn xem có phải răng cũng sắc bén giống nhau hay không.

Tục ngữ nói rất hay, người ưu tú luôn tương tự nhau. Ngay lúc Sở Tùy Chi đang đề phòng, đồng thời cũng nhận ra trên người đối phương có hơi thở giống hắn, hơi thở đó thuộc về người không ngừng vươn lên, thề phải thăng thiên.

Hắn hơi nhíu mày lại.