Chương 43

Ninh Trục thấp giọng nói:

“Vị hôn thê của ta cũng từng từ hôn với ta, ngày ấy lúc ta trở thành phế nhân nàng đã tự mình tới cửa từ hôn. Nhưng trong lòng ta lại không buông được nàng. Niệm tình cảm trước kia, cho dù bị nàng gây ra thương thương tích cũng vô pháp hạ xuống tâm địa sắt đá. Mặc dù hiện tại ta là Thiên giai, nhưng cái đó cũng không làm nên chuyện gì”.

Nguyên Hành nói:

“Đó là do cách cục của ngươi không đủ”.

Ninh Trục dừng một chút, nói:

“Có thể là do các hạ không biết tình yêu”.

Nguyên Hành kiên trì nói: “Tình yêu với tu hành là vô dụng, nếu nhận biết được thì như thế nào?”

Ninh Trục nhíu mày nói:

“Không tự mình trải qua, làm sao có thể phá được?”

“Không cần trải qua, sẽ tự phá được”.

“Chỉ sợ nếu ngươi thật sự trải qua, thì sẽ không nói như vậy”.

Nguyên Hành ngữ khí lạnh lùng: “Vĩnh viễn cũng không thể”.

Hai người ngươi tới ta đi, đem Tiểu Phượng nghe được đến chóng mặt.

Thời gian trôi qua một tháng, nhóm giống đực từ khi bắt đầu so bán thảm, đến bắt đầu chỉ trích đối phương già mồm cái gì cũng đều không hiểu.

Gió núi phần phật, hai người ai cũng không nói lại đối phương.

Cuối cùng hai giống đực nhìn nhau liếc mắt một cái, chỉ toàn chán ghét mà xoay đầu.

Ninh Trục đột nhiên nói: “Bạn ta tới tìm ta”.

Lúc này mây đen càng áp càng thấp, cái khe trên đỉnh đầu cũng dàn dần mở rộng.

Nguyên Hành cảm ứng được cái khe kia đang hấp dẫn chính mình, thầm nghĩ hẳn là đã đến giờ.

Nhưng cùng lúc đó, thần hồn cũng càng ngày càng cường đại, có một chút cảm giác đau đớn.

Nếu là người khác, tất nhiên sẽ cẩn thận xem xét đây là đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà Nguyên Hành trời sinh tính tình lãnh đạm, người tu tiên kiên kỵ nhất là nhiễm phải nhân quả. Vì thế hắn không để ý tới, đối với Ninh Trục nói:

“Ta đã đến lúc phải đi. Hy vọng lần sau gặp ngươi có thể vứt bỏ tình cảm không cần thiết, chuyên tâm tu luyện”.

Tiểu Phượng hướng Ninh Trục vẫy vẫy cánh tay.

Ninh Trục nhịn không được mà bật cười, hắn nhìn thấy thân ảnh màu đỏ ở nơi xa đang đi tới, thầm nghĩ vĩnh viễn cũng không thể.....

Nguyên Hành đem Tiểu Phượng nhét vào trong tay áo, đi đến chỗ không người, thân thể bắt đầu chậm rãi trôi đi.

Vừa mở mắt ra, trước mắt vẫn là đỉnh núi quen thuộc.



Nguyên Hành ngự kiếm bay nhanh, nhanh chóng về tới tiên môn.

Ba ngày không thấy, đệ tử trong môn đều ổn trọng hơn rất nhiều, đồng thời bái kiến hắn.

Khó có được lúc không có tiếng vang chói tai, trong lòng Nguyên Hành vừa lòng, hơi hơi gật đầu một cái.

Tiểu Phượng hưng phấn mà nhảy nhảy trên đầu hắn.

Mới vừa ngồi xuống, Tiểu Phượng liền từ trên đầu hắn nhảy xuống mặt đất, miệng lúc đóng lúc mở, tựa hồ nôn nóng muốn nói cái gì.

Nguyên Hành: “?”

Hắn rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, bóp pháp quyết một cái, liền nghe được tiếng lòng của Tiểu Phượng:

“Nguyên Hành Nguyên Hành! Ngươi như thế nào không thấy ta nói chuyện a, ngươi điếc rồi! Ngươi điếc rồi!”

Giữa mày Nguyên Hành bỗng nhiên căng thẳng, hắn nhanh chóng kiểm tra thần hồn của mình một chút, đột nhiên cả kinh:

Thần hồn một hồn một phách của hắn đã đi đâu?

......

Lệ Diên cùng Cốc Phi Tuyết tìm được Ninh Trục rồi. Lúc này cả người hắn toàn là máu, làm Cốc Phi Tuyết sợ tới mức không được:

“Ninh Trục ca, ngươi bị thương ở đâu, làm sao lại ra nhiều máu đến như vậy?”

Ninh Trục nói: “Không có việc gì”.

Lúc sau Cốc Phi Tuyết cẩn thận mà kiểm tra một lượt, thấy trên người hắn cũng không có ngoại thương rõ ràng, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Ninh Trục ca, ta thấy khí thế của ngươi lại thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ là võ giai lại tiến thêm sao?”

Ninh Trục nói: “Ta hiện tại đã là Thiên giai Ngũ phẩm”.

Bởi vì thời điểm vừa rồi đánh bại Phùng Tử Kiệt mà bị lộ ra võ giai chân chính, bởi vậy lúc này hắn cũng khong giấu giếm.

“Ngũ phẩm....” Cốc Phi Tuyết theo bản năng mà nhìn về phía Lệ Diên đang đứng một bên, nghĩ đến lời vừa rồi nàng đã nói.

Lệ Diên nói nếu Ninh Trục mà ra được, thì ít nhất cũng sẽ đạt được Ngũ phẩm, đối phương là thế nào mà biết được?

Ninh Trục hỏi: “Làm sao vậy?”

Cốc Phi Tuyết đột nhiên lấy lại tinh thần, theo bản năng nói: “Không! Không có gì!”

Nàng miễn cưỡng cười, tinh thần hồi phục lại không tự giác mà có chút hổ thẹn. Nàng cũng không biết vì sao lại giấu chuyện này, giống như nếu nói cho Ninh Trục biết, sẽ đánh vỡ một cái gì đó....

May mắn nàng lén nhìn Lệ Diên liếc mắt một cái, đối phương rũ mắt đứng yên, không nói thêm gì.

Cốc Phi Tuyết thở dài một hơi nhẹ nhõm.



Ninh Trục cũng thấy được Lệ Diên, lúc này thể xác và tinh thần của hắn đều mệt mỏi, hai người khó có được trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Lệ Diên gãi gãi cái mũi:

“Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta liền trở về đi”.

Cốc Phi Tuyết mấy ngày nay ở bên trong trầm mặc cùng xấu hổ tu luyện ra được tâm lạnh, nhưng cũng khó nhịn được không khí lúc này, vội nói:

“Là, chúng ta nhanh về sư môn bàn giao nhiệm vụ đi. Hơn nữa thương thế của Phùng sư huynh cũng không thể kéo dài được”.

Phùng Tử Kiệt?

Lệ Diên “Ha” một tiếng.

Hiện tại còn giống như là mắt cá chết nằm dài bên cạnh đầm lầy, cho dù có tỉnh thì cũng thành một phế nhân.

Nàng trong lòng hiểu được đây là Phùng Tử Kiệt gieo gió gặt bão, trên mặt còn phải làm ra bộ dáng thương tâm.

Ninh Trục đáy mắt không rõ đen tối.

Hắn dẫn đầu đi ra ngoài, chỉ là khi đi ngang qua Lệ Diên, đột nhiên dừng lại.

Hắn ngửi được một cổ khí vị quen thuộc.

Đó là hương rượu. Hương rượu đó giống với ấm nước của hắn như đúc!

Lệ Diên đi vòng qua bên người hắn, trong nháy mắt, loại hương vị này càng thêm nồng đậm.

Ngực Ninh Trục nhảy lên một cái, hắn nắm chặt ấm nước của mình, ngơ ngẩn mà nhìn về phía Lệ Diên.

“Phi Tuyết”.

Cố Phi Tuyết sửng sốt: “Có chuyện gì vậy Ninh Trục ca?”

Ninh Trục hỏi: “Có phải vừa rồi Lệ Diên đã uống rượu không?”

Cốc Phi Tuyết gật đầu: “Là đã uống một ít, làm sao vậy?”

Làm thế nào biết được lúc sau Lệ Diên uống rượu xong rượu, lại vui vẻ như vậy?

Ninh Trục lắc đầu, hắn không biết có nên đem ấm nước này liên hệ cùng với rượu của Lệ Diên không. Chỉ là lý trí để hắn đừng nghĩ lung tung, tình cảm bên trong vẫ là không nhịn được có chút dao động. Nhưng hắn hiện tài không cầu gì nhiều, chỉ là một chút mong đợi cũng có thể làm hắn dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhìn bầu rượu trong tay, hắn nhịn không được nâng lên khóe miệng.

Lệ Diên đi ở đằng trước. Bầu rượu đã trống không, bất đắc dĩ mà quơ quơ, ôm vào trong ngực.

“Như thế nào lại uống nhanh như vậy?”

[ Đó là bởi vì ngươi đem một nửa rượu chia cho Ninh Trục ].

Lệ Diên lúc này mới nhớ tới, nàng ảo não mà vỗ vỗ cái trán.