Chương 42

Ninh Trục một thân đầy máu, nhưng khí thế cả người ngày càng tăng lên, trong lúc hành động xương cốt vang lên tiếng đôm đốp, hiện giờ đã là Thiên giai Ngũ phẩm.

Hắn đi đến bên người Nguyên Hành, thấp giọng hỏi:

“Các hạ, có rượu không?”

Hắn mặc dù như nhặt được cái mạng mới, nhưng lúc sau thăng cấp toàn thân đau nhức như kiến hôi bám vào khe hở của xương, nếu như lúc này có một bầu rượu, loại trừ mỏi mệt, cảm giác tê mỏi, vậy không còn gì tốt hơn.

Nguyên Hành nhìn hắn một cái, từ trong không gian lấy ra một vò rượu, sau đó.... Chính mình uống một ngụm.

Ninh Trục chờ tiếp rượu: “....”

Tiểu Phượng chớp chớp mắt, nhảy đến trên ấm nước được ném ở bên cạnh Ninh Trục, nhẹ nhàng mà dùng móng vuốt gãi gãi thân mình:

“Rượu! Rượu!”

Ninh Trục nói: “Đó là nước”.

Nói xong, hắn đem ấm nước cầm tới, rút ra nút ấm đưa cho Tiểu Phượng xem.

Chỉ là trong nháy mắt, mùi rượu nồng đậm ập vào trước mặt.

Hắn tức khắc sửng sốt.

Hắn nhớ rõ cái mình mang theo chính là nước, như thế nào lại biến thành rượu rồi?

Nhìn ấm nước mát lạnh, hắn không hiểu sao lại nhớ đến ba năm trước đây, thời điểm chính mình ở trong đêm mưa kia cô độc đứng ở trên Lang Sơn.

Hắn kéo chân phải tàn tật, thất tha thất thểu, mặc mưa to trốn vào trong cái sơn động kia.

Cả người đều là thương tích, lại còn mắc mưa, vốn tưởng rằng chính mình sẽ đông chết ở trong động, lại không nghĩ rằng sẽ tìm được một ít cỏ khô ở trong động.

Nếu không phải nhờ những cái cỏ khô đó, chỉ sợ là hắn đã sớm thành bộ xương khô.

Mỗi lần kề cận tuyệt cảnh, đều gặp trùng hợp như vậy.

Này chỉ sợ là ông trời chiếu cố cho hắn con đường duy nhất đi.

Hắn cười khổ một tiếng, há to miệng chuốc rượu.

Tiểu Phượng thuận thế nhảy lên trên người hắn, nhộn nhạo mà nhìn khuôn mặt hắn.



Ninh Trục cho rằng đây chỉ là một con chim có chút linh tính, không hề để bụng.

Nào nghĩ được tuổi tác của con chim này còn lớn hơn so với gia gia của hắn, nhiều năm như vậy mà cái bản lĩnh gì cũng chưa học được, chỉ học được hoa si.

Hắn ngồi vào bên cạnh Nguyên Hành, xem mây mù dày đặc nơi xa, uống một ngụm rượu, có chút lâng lâng.

Chỉ là uống vào hai ngụm rượu, liền cảm giác lòng ngực buồn bực, không khỏi khụ hai tiếng.

“Ngươi vừa rồi thăng cấp lúc tâm trạng bất ổn. Nếu về sau không thể bài trừ tạp niệm, tất sẽ có hậu hoạn”.

Nguyên Hành thuận miệng nhắc nhở.

Ninh Trục buông bầu rượu, ánh mắt tối đen.

“Ta biết”.

Hắn nhớ tới trước khi đi, sư phụ hắn đã nói qua, không nghĩ tới đã thành hiện thực, hắn quả nhiên là thua ở tu trong lòng.

Hắn lại uống một ngụm rượu: “Chỉ là tạp niệm thì làm sao có thể dễ dàng laoij trừ như vậy? Ta đã tu tập hơn mười lần, mấy cái tạp niệm đó cơ hòa đã hòa làm một với cơ thể ta, nếu thật sự phải quên toàn bộ, vậy thì chắc chắn là không phải bản thân ta”.

Vừa nghe đã có liên quan đến đề tài tu luyện, Nguyên Hành liền không khỏi nhíu mày:

“Tu hành trước tu tâm. Người có tâm cảnh bất ổn, thì việc tu hành cũng khó tiến bộ. Trong tâm cảnh bất ổn đó, thế nhưng lại chia làm hai là “Tham” cùng “Oán”. Tham thì chính mình không có cách nào đạt được, còn oán hận thì chỉ bản thân mình chịu. Ngươi là loại nào?”

Đầu ngón tay Ninh Trục run lên, trước mặt tựa hồ như bị mây khói che đậy, nhìn không ra thần sắc:

“Đều có”.

Nguyên Hành đem Tiểu Phượng trên vai Ninh Trục xoay trở lại bàn tay, ngữ khí hờ hững:

“Năm đó ta cũng từng không có cách nào thủ vững bản tâm giống như ngươi, mỗi khi nhớ tới chuyện mình gặp phải, cơ hồ như nhập ma. Nhưng mà con đường tu hành như đi ngược dòng nước, trốn tránh là vô dụng”.

Ninh Trục phun ra một hơi, có lẽ là đã uống rượu xong, cũng có lẽ là vừa rồi đã trải qua quá nhiều, hắn lẩm bẩm nói: “Ta cũng không trốn tránh. Nhưng dù sao chuyện xưa ở trong nhà.... Ta lúc trước không có cách nào để tu luyện, gia phụ đề phòng ta, gia huynh thì hại ta, thế nhân làm nhục ta. Ta cùng người nhà nhất đao đoạn tuyệt, trải qua cửu tử nhất sinh mới có được bản lĩnh như hiện giờ. Mỗi lần nhắc đến, vẫn không thể tiêu tan được.”

“Tuy đã tới Thiên giai, nhưng ba năm rồi ta không có trở về”.

Tiểu Phượng ngẩng cổ nhìn Ninh Trục liếc mắt một cái, tri kỷ mà cọ cọ vào chân hắn.

Mới ba năm? Nguyên Hành đã ba trăm năm rồi không trở về nhà.

Hắn nắm móng vuốt của Tiểu Phượng, đem nó quay trở về: “Đó chỉ là do cảnh giới không đủ. Nếu tâm chí kiên cường, sao lại bị điểm nghiệp chướng này vây khốn?”



“Ta năm đó cùng đồng môn ra ngoài thí luyện, vì cứu người bị ngã tiến hóa tiên trì, thần hồn bị thương tổn. Tu vi chỉ trong một ngày mà lùi lại Nhân giai Tam phẩm, ngay cả nông phu bình thường cũng không bằng”.

“Ở trong tông môn gặp đủ loại lạnh nhạt. Cuối cùng không thể không trốn khỏi sư môn. Cô độc một mình, tìm được đường sống trong chỗ chết vô số lần mới được như hiện giờ. Hiện tại đã lập ra tông môn khác, sư môn trước kia đã sớm không biết mai một đi nơi nào”

“Nếu không phải ta thủ vững bản tâm, chỉ sợ là đã sớm trở thành cái xác không hồn”.

Tiểu Phượng nghĩ đến trước kia, không khỏi “Anh” một tiếng, dán trong lòng bàn tay của Nguyên Hành không nói lời nào.

Ninh Trục nhìn bầu rượu trong lòng bàn tay, đột nhiên hỏi:

“Nếu là quá khứ “Oán” có thể hóa giải, như vậy thì tình cảm bên trên “Tham” đâu?

“Tình cảm”.

Hai chữ xa lạ này làm Nguyên Hành sửng sốt.

Trước mắt hắn theo bản năng mà xuất hiện một đạo bóng dáng, rồi lại như sương khói rất nhanh đã tan đi.

Mặt mày không hề dao động:

“Tình cảm đối với tu hành chỉ là trói buộc. Nếu tình cảm ở trên nhất thời ham thoái ý, thì đó chỉ là người có tâm tính không kiên định”.

Sống ba trăm năm, có vô số nữ tử tự tiến cử trở thành đạo lữ của hắn, cũng có vô số nữ nhân muốn leo lên lấy bừa đường tắt. Nhưng mà nội tâm hắn chưa tùng có nửa phần dao động.

Ninh Trục nhíu mi một chút, hắn nhìn vào ấm nước trên tay, nhẹ giọng nói:

“Tình cảm không phải là trói buộc, ít nhất đối với ta mà nói thì không phải”.

Nguyên Hành lắc đầu:

“Ngươi có biết vì sao ta phải thoát khỏi sư môn không? Đó là bởi vì ta bị sư muội từ hôn”.

Vừa nghe đến hai chữ “Từ hôn” này, mí mắt Ninh Trục không khỏi nhảy dựng.

Hắn thầm nghĩ như thế nào mà người hắn gặp đều bị vị hôn thê lui hôn thế, chẳng lẽ vị hôn thê khắp thiên hạ đều là cái dạng này sao?

Trước có một Sở Tùy Chi bị lui hôn, lúc này đây lại gặp được người bị lui hôn nữa?

“Lúc ấy ta chính là vì cứu nàng mới bị thương thần hồn. Sư phụ thấy ta trở thành một tên phế nhân, trong lòng áy náy, vì thế tự làm chủ đem nàng gả cho ta. Sư muội vẫn chưa nói là không thể. Ta cũng đã chuẩn bị sẽ chiếu cố nàng cả đời. Chỉ là ta không nghĩ tới trong ngày thành thân đó nàng đột nhiên rời đi cùng một nam tử, ta trở thành trò cười cho khắp thiên hạ”.

“Nếu nói trong lòng ta không hề dao động, thì đó là lời dối trá. Ta nghĩ tới vô số ần, nếu ta trở lại đỉnh phong, phải chăng nàng sẽ hối hận không thôi. Ngày đêm tơ tưởng, suýt chút nữa thì sinh ra tâm ma. Sau này ta tham gia phá tình cảm với tu hành vô dụng, vì thế đem tình cảm dư thừa vứt bỏ ra ngoài tâm. Thẳng đến khi bước lên Thiên giai, chuyện cũ tựa như mây khói, rốt cuộc không để trong lòng”.