Chương 35

Lưng như bị kim chích, nàng run rẩy môi hỏi: ”Ngươi vì cái gì muốn hỏi đến vấn đề này? Ta thích ai thì có quan hệ gì tới ngươi?”

Lời này vừa nói ra, áp lực bên người nhỏ đi rất nhiều, phía sau cũng không có cái nhìn khẩn trương chăm chú.

Lệ Diên tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn là nàng phản ứng nhanh chóng, bằng không hôm nay liền viết di chúc ở chỗ này rồi!

Ninh Trục im lặng, hắn rũ xuống hàng mi dài, muốn nói lại thôi.

Sau một lúc lâu, cười khổ nói:

“Trước khi đi sư phụ cùng ta đã nói qua, chuyến này không đơn giản là vì dân trừ hại mà còn là một lần thí luyện. Thí luyện không chỉ để rèn luyện thân thể, mà còn để rèn luyện tâm tính. Chỉ sợ lúc ấy hắn nhìn thấy ta thì tâm trí liền bất ổn đi….”

“Là ta quá xúc động, quấy rầy rồi.”

Nói xong, hắn đứng lên muốn đi.

“Ai?”

Lệ Diên có chút sửng sốt, bất tri giác đứng lên.

Thật đúng là nói hai câu liền đi?

Ninh Trục bóng dáng cô tịch mà lại quyết tuyệt, nhưng mà khi tay hắn vừa mới đυ.ng tới then cửa….

“Kẽo kẹt ----”

Không biết khi nào, cửa tủ không gió lại tự mở.

Lệ Diên: ”….. “

Ninh Trục tùy ý mà vừa quay đầu lại.

Cơ thể Phùng Tử Kiệt cứng nhắc, cơ hồ dán ở tấm ván gỗ.

Phùng Tử Kiệt: “…. “

Ninh Trục: ”….”

Trầm mặc một lúc.

Không có gì so được hiện tại càng trầm mặc.

Lệ Diên chậm rãi, chậm rãi che mặt lại.

Nàng đây là tạo cái nghiệt gì.

Vì cái gì mỗi lần nàng đều phải gặp được chuyện như vậy?

Nàng nên nói cái gì? Đây đều là trùng hợp? Hai người các ngươi đều là nửa đêm gõ cửa cũng đừng ghét bỏ ai, nhanh tắm rửa ngủ đi.

Nếu không được liền giả hôn mê đi.

Hiện tại cùng với hôn mê cũng không sai biệt lắm, bởi vì não nàng đã sắp chết lặng….

Trên bàn trà đã lạnh, không khí không tiếng động mà giảm bớt, tựa hồ có ai đó dù bận nhưng vẫn ung dung mà ngồi ở chỗ kia xem kịch vui.

Nàng liền cúi mặt xuống mặt đất, Phùng Tử Kiệt sắc mặt thanh thanh bạch bạch, nhảy dựng lên mắng trước:

“Ninh Trục! Ngươi dám nửa đêm xông vào phòng vị hôn thê của ta!”

Ninh Trục sắc mặt khẽ biến, vừa định giải thích, nhưng thấy Lệ Diên giấu Phùng Tử Kiệt trong ngăn tủ, không biết vì sao cũng lạnh mặt xuống:



“Nàng không phải vị hôn thê của ngươi, ngươi cũng ở trong phòng nàng.”

Phùng Tử Kiệt bị nói chột dạ, thẹn quá hóa giận:

“Tiểu tử ngươi ngậm máu phun người! Ta là cùng Diên muội có chuyện quan trọng thương lượng! Đâu giống ngươi nửa đêm tiến vào phòng của cô nương nhà người ta, ngươi không biết liêm sỉ! Ta hiện tại liền thay sư trưởng Bắc Vực giáo huấn ngươi một chút!”

Nói xong, hắn nắm chặt nắm tay, rống giận xông lên.

Ninh Trục sắc mặt trầm xuống, hắn vững vàng tiếp chiêu, hai người nhanh chóng triền đấu ở cùng một chỗ.

Lạch cạch, ly trên bàn đều rơi đầy đất.

Có người bị quấy rầy trà tính, bất mãn mà “Chậc” một tiếng.

“Bịch” một tiếng, cửa bị hai ngươi đá văng thành một cái một lỗ thủng lớn.

Gió lạnh hô hô mà xông tới.

Lệ Diên: “……”

Sự tình phát sinh đến quá nhanh thế cho nên nàng không kịp phản ứng lại.

Hai ngươi động tĩnh không nhỏ, thực mau liền đem toàn bộ người trong tầng lầu đánh thức. Mười mấy người khoác áo khoác giày liền vội vã ra xem náo nhiệt.

Cốc Phi Tuyết xoa đôi mắt, vốn tưởng rằng là khách điếm bị đạo tặc quấy rối, không nghĩ tới đẩy đám người ra liền thấy:

“……”

Nàng xoa xoa đôi mắt, lại xoa xoa đôi mắt.

Nếu không phải nàng nhìn lầm thì, hai người đang đánh nhau hẳn là Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt?

Lệ Diên một bên ôm đầu nói: ”Đừng đánh đừng đánh! Hai người các ngươi đừng đánh!”

Phùng Tử Kiệt quay đầu lại: ”Diên muội, người này cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ta hôm nay phải giáo huấn hắn!”

Ninh Trục nhìn nàng một cái, đối Phùng Tử Kiệt nói: ”Chúng ta đi ra bên ngoài đánh.”

Cửa sổ không biết đã mở ra từ khi nào, hai người nhìn thoáng qua, sôi nổi nhảy ra ngoài.

Cốc Phi Tuyết dậm chân, cũng đi theo ra ngoài.

Cửa không tiếng động mà đóng lại, ngăn cách tầm mắt mọi người.

Lệ Diên ai thán một tiếng, ngồi bệt dưới đất: ”Sở Tùy Chi ngươi cái đồ vương bát đản! Ngươi vẫn luôn ở chỗ này châm ngòi thổi gió!”

Một đạo thân ảnh không tiếng động mà xuất hiện ở trước mặt Lệ Diên, nguyên lai hắn vẫn luôn che ở phía trước Lệ Diên:

“Ta chỉ là quạt gió thêm củi mà thôi.”

Lệ Diên tức giận bất bình mà trừng mắt hắn.

Hắn không quản mảnh vụn trên người, ngồi xổm trước mặt Lệ Diên, trên mặt nàng bị nước trà bắn đến, ác liệt cười:

“Như thế nào, lúc này mới có cảm giác mệt mỏi? Ai bảo ngươi chọc nhiều nam nhân như vậy?”

Lệ Diên hận không thể đập đầu xuống đất:

“Ngươi rốt cuộc là tới khi nào mới có thể buông tha ta a.”



Ánh mắt Sở Tùy Chi thâm trầm, hắn miễn cưỡng gợi lên khóe miệng nói: “Đời này cũng sẽ không.”

Sáng sớm hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường.

Bởi vì đêm qua Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt thiếu chút nữa hủy đi nửa cái khách điếm, bởi vậy phải bồi thường một túi tiền.

Có lẽ bởi vì đêm qua không ngủ ngon, mấy người này đều treo quầng thâm mắt.

Đoàn người thần sắc khác nhau, Phùng Tử Kiệt liên tiếp dùng tay che mắt phải, hắn không chỉ có đáy mắt bầm tím, mà khóe mắt hắn còn nhiễm đỏ, đau đến làm mặt quỷ, không ngừng run rẩy.

Đêm qua hai ngưới đánh từ trong khách điếm đến ra ngoài khách điếm, hắn không có chút ý tốt nào, còn ăn mấy quyền.

Hắn phẫn hận nhìn về phía Ninh Trục, nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng mắng.

Ninh Trục mắt nhìn phía trước, môi càng là mím thành một đường thẳng. Tựa hồ là không dám nhìn Lệ Diên, tầm mắt ở phía sau lưng nàng một bước cũng không rời.

Cốc Phi Tuyết liên tiếp mà nhìn lén Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt, muốn hỏi cái gì lại không dám mở miệng.

Nàng đến bây giờ cũng không dám tin vào sự tình phát sinh đêm qua.

Ninh Trục thế nhưng cùng Phùng Tử Kiệt đánh nhau, lại đang ở trong phòng Lệ Diên!

Nếu không phải Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt không khí quá cứng đờ, nàng thiếu chút nữa cho rằng đêm qua hết thảy đều là đang nằm mơ.

Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn luôn có một nghi vấn, Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt rốt cuộc vì cái gì nửa đêm đều xuất hiện ở trong phòng Lệ Diên, chẳng lẽ là …..

Cảm nhận được Cốc Phi Tuyết vẫn luôn trộm nhìn, Lệ Diên khóc không ra nước mắt.

Đêm qua đối phương tận mắt nhìn thấy Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt ở trong phòng nàng vung tay đánh nhau, ở trong mắt đối phương nàng có thể hay không đã biến thành yêu diễm đê tiện “Một đêm ngự hai” đi….. Đều là do Sở Tùy Chi!

Nếu không phải bởi vì hắn, nàng mới sẽ không thể không hận não chết lặng mỗi ngày!

Hệ thống ngươi chừng nào thì ra tới a, khe hở kia khi nào mới đem Sở Tùy Chi thu đi a……

Vấn đề này Sở Tùy Chi cũng muốn hỏi.

“Từ Lão Quái, ngươi cảm ứng được năng lượng sao?”

“Sáng sớm liền cảm ứng được. Nếu lão phu đoán không sai, buổi tối hôm nay có khả năng ngươi sẽ trở về.”

Sở Tùy Chi nhìn bóng dáng Lệ Diên, híp híp mắt:

“Tốt, ta hôm nay buổi tối liền mang nàng trở về.”

Từ Thừa Thiên thở dài một hơi: “Ngươi xem nàng có muốn cùng ngươi trở về không?”

Sở Tùy Chi sắc mặt biến đổi, hắn thật sâu mà nhìn thoáng qua Lệ Diên, lẩm bẩm nói:

“Vô luận như thế nào, ta sẽ không để nàng ở chỗ này.”

Đặc biệt bên người nàng còn có hai tên nam nhân kia.

Một tên không có ý tốt, một tên như hổ rình mồi.

Phùng Tử Kiệt tạm thời không nói, Ninh Trục lại tạo cho hắn áp lực lớn lao.

Hắn thấy được rõ ràng, đêm qua Ninh Trục cố ý đi vào phòng Lệ Diên, nói những lời đó tuyệt đối không phải hồ đồ loạn ngôn.

Đối phương trên mặt rối rắm, hoài nghi cùng với chua xót, đều làm hắn thấy đến vô cùng quen thuộc.

Kia chẳng phải là hắn mấy năm trước sao?