Chương 34

Nhưng mà hôm nay mới biết được, cho dù là nam tần đại nam chủ, thì tâm cũng phải làm từ đá.

Nàng áy náy nói:

“Năm đó là ta không hiểu chuyện, ta ngại yếu yêu mạnh, ta vô cớ gây rối. Nếu người còn tức giận thì có thể đánh ta. Nhưng mà đem ta mang trở về để đánh mỗi ngày thì không được....”

Sở Tùy Chi bất đắc dĩ cười: “Đến lúc này mà ngươi còn tưởng rằng là do ta không cam lòng?”

Kỳ thật hắn là người để ý mặt mũi. Nhiều năm như vậy, hắn đã đem người nào đó đặt ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng. Sau đó dùng một cái bóng dáng mờ mịt hư vô để lừa mình dối người.

Không dưới một lần tự nhủ rằng: “Ta không hề động tâm. Nếu ta động tâm, vậy thì thực có lỗi với người nhà họ Sở, nếu ta động tâm, ta sẽ liền quên hết huyết hải thâm thù, nếu ta động tâm, ta đây liền.... Thua.

Thẳng đến khi hắn phát hiện cô nương từng cứu hắn kia có khả năng chính là Lệ Diên, trong nháy mắt kia, hắn là kinh ngạc, cũng là kinh hỉ.

Giống như tất cả thù hận đều bị che kín bởi một tầng bóng ma tốt đẹp, tất cả động tâm phát tiết đều có lý do

Hắn vì nhận thua nên đã tìm cho chính mình một lý do tốt nhất.

---- nếu đối phương đã cứu hắn, việc nhận thua kia cũng chưa chắc là không thể.

Hắn tự xưng chính mình là người tùy ý làm bậy, dám làm dám chịu, nhưng cũng có thời điểm trốn tránh.

Tới thế giới này rồi, chỉ là muộn một hai, hắn liền cảm thấy áp lực lớn lao.

Vô luận là Ninh Trục hay là Phùng Tử Kiệt, đều rành mạch mà nói cho hắn, lừa mình dối người cũng không được, chỉ là nhận thua cũng không được.

Hắn yêu cầu mình đối diện chính mình, nếu chậm, rốt cuộc nàng cũng sẽ không trở về.

Hắn nâng tay lên, xoa đi đáy mắt xanh đen của nàng:

“Ta hẳn là nên cảm ơn hai tiểu tử kia, nếu không phải nhờ bọn họ kí©h thí©ɧ thì có lẽ ta cũng không thấy rõ được bản thân mình. Lệ Diên, vô luận ngươi là ai, kỳ thật ta....”

Lời còn chưa dứt ----

“Phanh phanh phanh!”

Sở Tùy Chi: “.....”

Lệ Diên: “.....”

“Phanh phanh phanh!”

“Diên muội....” Ngoài cửa có người nhỏ giọng kêu lên: “Có thể mở cửa cho ta không?”

Sở Tùy Chi nheo lại mắt, nguy hiểm mà nhìn về phía Lệ Diên.

Lệ Diên khóc không ra nước mắt: “Ta đã ngủ rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau!”

“Ngươi gạt ta, vừa rồi ta nghe thấy trong phòng ngươi có tiếng vang”.



Sở Tùy Chi nắm lấy ly nước hơi đong đưa, chén trà lập tức vỡ vụng, Lệ Diên hoảng sợ, vội nói:

“Đó là do vừa rồi ta nói mớ. Sư huynh, đã muộn rồi ngươi nên trở về đi!”

Phùng Tử Kiệt thấp giọng nói: “Ta chỉ nói hai câu, Diên muội, nếu đêm nay ta không nói chỉ sợ là sẽ nghẹn! Ngươi để ta vào đi!”

Lệ Diên nhìn Sở Tùy Chi, lại nhìn ra ngoài cửa, gấp đến độ xoay quanh.

Sở Tùy Chi nhìn một hồi, đột nhiên cười một tiếng. Tùy tay vung lên, cái chốt cửa tự động rơi xuống, Phùng Tử kiệt nháy mắt liền tiến vào.

Lệ Diên hoảng sợ, theo bản năng mà che chở trước mặt Sở Tùy Chi, cứng đờ mà nhìn về phía Phùng Tử Kiệt.

Phùng Tử Kiệt có chút chật vật mà vỗ vỗ bụi trên người, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, ngượng ngùng mà nói với Lệ Diên:

“Diên muội, đêm khuya còn quấy rầy. Ngươi sẽ không trách ta chứ”.

Lệ Diên ngạnh cổ lắc đầu: “Không có. Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi”.

Phùng Tử Kiệt trực tiếp đi tới:

“Kỳ thật có chút chuyện nói một hai câu cũng nói không xong....”

“Ngươi đừng tới đây!”

Lệ Diên theo bản năng kêu lên.

Phùng Tử Kiệt bị hoảng sợ, đột nhiên đứng thẳng lại: “Như, như thế nào?”

Lệ Diên thấy hắn không có vẻ tức giận, cũng có chút ngẩn ra. Quay đầu lại trộm nhìn, trên bàn đã không có người.

Sở Tùy Chi đâu?

Đang buồn bực, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, nàng đột nhiên run lập cập, nháy mắt hiểu được.

Tên vương bát đản này lại ẩn hình!

Bên này, Phùng Tử Kiệt đứng nửa ngày, thấy sắc mặt Lệ Diên đỏ đỏ trắng trắng mà không nói lời nào, có chút thấp thỏm:

“Diên muội.... Ta bảo đảm ta không làm gì cả, ta có thể động được không?”

Lệ Diên lấy lại tinh thần, cảm giác sau lưng đã ướt một mảng, vô lực nói:

“Có thể”.

Phùng Tử Kiệt thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn cẩn thận ngồi vào ghế bên cạnh, thấp giọng nói với Lệ Diên:

“Diên muôi, ta cũng không phải là đồ đệ càn rỡ, hai ta ở chung nhiều năm như vậy nhâm phẩm của sư huynh ngươi cũng đã biết. Chỉ là có chút lời ta nói không nhanh, không thể không đến tìm vào đêm khuya....”

Lệ Diên ngó trái ngó phải cũng không nhìn thấy Sở Tùy Chi, chỉ che che lại cái trán nói:



“Ngươi nói đi”.

Phùng Tử Kiệt khụ một tiếng, vừa định rót cho mình một ly trà, đột nhiên sửng sốt:

“Diên muội, ngươi chỉ có một mình, vì sao lại dùng hai cái ly?”

Lệ Diên nhìn thoáng qua cái ly: “Nước trà quá lạnh, ta dùng hai cái ly để hâm nóng”.

“Nga”. Phùng Tử Kiệt gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng: “....”

Lệ Diên nói nhanh dời đi lực chú ý của hắn: “Sư huynh, ngươi muốn nói gì thì mau nói đi, ta thật sự rất mệt”.

Phùng Tử Kiệt lấy lại tinh thần, thần bí hề hề nói:

“Diên muội, ngươi có cảm thấy Ninh Trục đối với ngươi là tình cũ khó quên không?”

Lệ Diên: “....”

Giống như.... Không có đi?

“Không có!” Nàng một mực khẳng định.

“Sao có thể không có chứ?” Phùng Tử Kiệt nhíu mày:

“Máy ngày nay chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra hắn có chỗ không thích hợp sao? Ta có khi thấy hắn không có việc gì liền trộm nhìn ngươi”.

Lệ Diên nói: “Đó có thể là ảo giác của ngươi”.

Phùng Tử Kiệt thở dài:

“Diên muội, không phải sư huynh mẫn cảm. Ta biết hai người các ngươi trước kia có hôn ước, hơn nữa còn lớn lên từ nhỏ cùng nhau. Tuy rằng ngươi đã lui hôn với hắn, nhưng tiểu tử này có lẽ vẫn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”.

“Nếu ta cầu thân với ngươi, cũng xem ngươi là thê tử tương lai của ta, ngươi cũng đừng trách sư huynh nghĩ nhiều”.

Lệ Diên nói:

“Sư huynh, ngươi yên tâm. Ninh Trục là người cao ngạo như vậy, khẳng định à trong lòng còn oán hận chuyện ta lui hôn với hắn, sẽ không trở lại tìm ta đâu”.

Phùng Tử Kiệt lắc đầu: “Cũng không phải là ta bắn tên không đích. Hắn trước kia thấy ngươi cũng không thèm liếc mắt một cái, nhưng ta phát hiện từ lần trước hai người trong Thanh Bình động cùng nhau rơi xuống cơ quan ngầm, thái độ của hắn liền thay đổi.”

“Sư muội, các ngươi ở nơi đó có hay không....”

Lệ Diên vội trừng lớn mắt: “Không có! Sư huynh, ngươi làm sao lại không duyên không cớ đi bôi nhọ trong sạch của người khác? Ta cùng Ninh Trục ở bên trong là chỉ có chạy trốn, cái gì cũng chưa làm!”

Vẻ nàng chính trực, ra vẻ đạo mạo.

Nhưng mà dường như muốn trừng phạt vẻ chột dạ của nàng, nàng cảm thấy da mặt mình bị một ánh mắt hình viên đạn quét qua một một chút.

Lệ Diên: “....”