Lệ Diên ngồi xuống, mắt trông mong mà nhìn Phùng Tử Kiệt, Phùng Tử Kiệt đã uống một ngụm, hiện tại bên trong còn đang lâng lâng.
Nàng lại nhìn Cốc Phi Tuyết, đối phương đã nhấp cái miệng nhỏ mà uống một ngụm, hôm nay ban ngày nàng còn “Ác độc” với người ta, không có mặt mũi đi xin, cuối cùng nàng nhìn về phía Ninh Trục, hắn đã uống qua một vò, bởi vậy đảo ly trên tay chưa vội uống.
Tựa hồ nhận thấy ánh mắt của Lệ Diên, Ninh Trục do dự một chút, liền đưa qua.
Phùng Tử Kiệt nhanh chóng nói: “Ninh Trục, ai cần ngươi quan tâm? Không nói đến hiện tại Diên muội đang sinh bệnh, chẳng lẽ ngươi không biết nàng vốn dĩ không thể uống rượu sao?”
Lời này vừa ra, Ninh Trục cùng Sở Tùy Chi hơi dừng lại.
Xem ra Phùng Tử Kiệt không hề biết chuyện nàng đã từng trộm uống rượu, xem ra bí mật chỉ có mỗi mình biết. Không biết vì sao, hắn nhìn thoáng qua Lệ Diên, chút khó chịu trong lòng đó liền tiêu tán, thậm chí còn cảm thấy thỏa mãn.
Sau đó có một người nheo lại đôi mắt, ám chỉ Lệ Diên ngươi thật tốt, ở thế giới này mà cũng làm bộ làm tịch!
Lệ Diên nào nghĩ đến nhân tình trước mặt lại đem nàng trở thành một cô gái ngoan ngoãn, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Ninh Trục rụt tay trở về, cuối cùng một chén rượu rơi vào yết hầu của đối phương.
Nàng im lặng nghẹn họng.
Không uống thì không uống, nàng cũng không hiếm lạ!
Một chén rượu xuống bụng, Sở Tùy Chi đùa nghịch cái ly: “Phùng công tử, ngươi cùng Lệ Diên cô nương có quan hệ là....”
Phùng Tử Kiệt uống xong rượu, sắc mặt ửng đỏ vẻ mặt vui mừng: “Chúng ta là huynh muội đồng môn. Nhưng mà hôm nay ta đã cầu thân cùng với Diên muội....”
Nga, ở đây tổng cộng có ba nam nhân, ba nam nhân này đều là vị hôn phu của nàng....
Sở Tùy Chi nheo mắt lại, sắc mặt Ninh Trục khẽ biến.
Lệ Diên vội nói: “Ta còn chưa có đáp ứng đâu!”
Phùng Tử Kiệt cười nói: “Diên muội, ta biết ngươi chê ta cái gì cũng chưa tỏ ý. Ngươi yên tâm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này ta sẽ đến nhà ngươi cầu hôn!”
Lệ Diên: “....”
Đại ca, nếu ngươi muốn chết cũng không cần phải kéo theo ta a!
Trước kia ngươi nói lời này còn tốt, nhưng bây giờ trước mặt ngồi hai cái “Bom”, không cẩn thận một chút liền đem ta nổ thành pháo hoa a!
Cốc Phi Tuyết hâm mộ mà liếc mắt nhìn hai người một cái, tầm mắt không khỏi trộm ngắm Ninh Trục: “Phùng sư huynh thật là tri kỷ, cũng không biết đến khi nào ta mới có thể chờ được ngày này....”
Ninh Trục vẻ mặt thâm trầm, thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng.
Lệ Diên xoa xoa giữa mày, trường hợp này quả thực là....
Phùng Tử Kiệt hỏi: “Xem dáng vẻ đường đường của Sở công tử, khẳng định cũng có nữ tử lưỡng tình tương duyệt đi”.
“Đương nhiên là có. Ta đã có một vị hôn thê”.
Da đầu Lệ Diên theo bản năng nổ bùm một phát.
‘Vị hôn thê? Sở công tử đã đính hôn?”
‘Đúng vậy, kỳ thật ta đã sớm đính hôn, đáng tiếc hiện giờ nàng không ở bên cạnh ta...”
Sở Tùy Chi nhíu mày một chút, tinh thần chán nản. Làn da trắng nõn dưới ánh lửa càng làm nổi bật lên dáng vẻ có chút tiều tụy.
“Đó là bởi vì....”
Lệ Diên nhanh chóng che miệng hắn lại: Xin ngươi, đừng hỏi!
Có lẽ là vừa uống rượu xong, lá gan Phùng tử Kiệt cũng lớn hơn, hắn kéo tay nàng xuống: “Diên muội, ngươi che miệng ta làm gì, Sở huynh đã nói rằng sẽ không để ý chuyện chúng ta dò hỏi”.
Sở Tùy Chi cười đau thương: “Không có gì không thể nói, nàng chê ta vô năng, từ hôn với ta”.
Lệ Diên nghiêm mặt.
Nên tới vẫn là tới, nàng liền biết hắn không có ý tốt!
“Từ hôn?” Phùng Tử Kiệt theo bản năng mà nhớ tới Lệ Diên đã từ hôn với Ninh Trục, lời này hắn không thể tiếp.
Tiếp, chẳng phải là đánh vào mặt Lệ Diên sao?
May mắn Sở Tùy Chi cũng không rối rắm chuyện này, hắn nhìn về phía đống lửa, tầm mắt trở nên vô định: “Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, nàng mặc hồng y ngồi trên lưng ngựa tức giận mà từ trên cao nhìn xuống ta, một lần kia ta liền để ý đến nàng. Nhưng là khi đó ta cũng không biết nàng chính là vị hôn thê của ta”.
“Thẳng đến khi phụ thân nàng mang nàng đến nhà ta, ta mới biết được thiếu nữ kia chính là thê tử chưa qua cửa của ta”.
“Hiện giờ nghĩ lại, dường như đã qua mấy đời”.
Nói xong, tựa hồ nhớ tới trước kia, khóe miệng hắn câu lên một chút.
Mọi người đều bị hấp dẫn bởi câu chuyện này, chỉ có Lệ Diên là mắt trợn trắng.
Lần đầu tiên hai người gặp chính là chuyện ngoài ý muốn, vốn là thời điểm phụ thân mang nàng qua Sở gia gặp mặt hắn, nào nghĩ thời điểm nàng trốn ra ngoài uống rượu liền gặp được tiểu tử này.
“Nhất định là ngươi rất yêu nàng đi....”
Cốc Phi Tuyết không khỏi lẩm bẩm.
Sở Tùy Chi thở dài một hơi:
“Làm sao không yêu được? Ngày đêm ta đều nhớ tới nàng, ngay cả trong mộng cũng gọi tên nàng”.
Hắn nói, nhìn về phía Lệ Diên cười, hàm răng chỉnh tề trong bóng đêm có chút trắng bệch.
Kia không phải là “Tưởng niệm”.
Đó là hận không thể xé thịt ra ăn đi.... Lệ Diên theo bản năng mà rùng mình một cái.
Phùng Tử Kiệt thổn thức: “Xem ra cho dù ngươi bị nàng từ hôn cũng không quên được nàng, ở cái thế đạo này như vậy thật khó có được”.
Sở Tùy Chi che lại cái trán, thanh âm trở nên khàn khàn: “Kỳ thật ta không phải không hận nàng. Lúc ấy ta bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, trở thành một phế nhân. Cô đơn lẻ bóng, trên đời này chỉ còn nàng là thân cận với ta nhất”.
“Ta hoài hy vọng đi tìm nàng, lại bị nàng từ hôn đánh ra khỏi cửa. Tâm liền như tro tàn”.
“Ta cũng nghĩ đến việc báo thù, nhưng vừa rồi cùng Ninh Trục có nói một hồi, lúc này ta mới phát hiện cho dù ta phủ nhận như thế nào, thì trong lòng ta vẫn còn có nàng. Cho dù nàng cắm thanh đao trong ngực ta, ta cũng thật yêu nàng”.
Hắn phun ra một hơi, mấy chữ cuối cùng run rẩy đến không có thanh âm.
Cốc Phi Tuyết hốc mắt ửng đỏ: “Sở công tử, ngươi thật là một nam nhân tốt”.
Ninh Trục vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt Lệ Diên.
Trong lòng Phùng Tử Kiệt cũng cảm động, giữ chặt tay trái Lệ Diên: “Sư muội ngươi yên tâm, về sau nhất định ta sẽ đối tốt với ngươi”.
Lệ Diên im lặng, vừa định rút tay ra, đột nhiên cảm giác đầu ngón tay phải ngứa ngứa.
Nàng theo bản năng mà quay đầu lại, liền thấy Sở Tùy Chi thu hồi tay.
Hắn cõng Ninh Trục, hạ đuôi lông mày bị lòng bàn tay che lại hướng đến nàng chậm rãi chạm một cái:
“......”