Chương 25

..... Hệ thống! Hệ thống ngươi ở nơi nào? Nhiệm vụ lần này ta không làm, mau làm ta chạy nhanh đi!

[ Tư.....]

.... Vừa đến thời khắc mấu chốt là ngươi liền như xe tuột dây xích đúng là phế vật!

“Lệ Diên!”

Lệ Diên đột nhiên lấy lại tinh thần, nàng bị dọa đến giật mình.

Nàng quay đầu, phát hiện mọi người đều nhìn mình, Phùng Tử Kiệt nói:

“Diên muội, đây là Ninh Trục vừa rồi gặp phải tán tu, hắn gọi là Sở Tùy Chi, muốn nghỉ tạm với chúng ta một đêm”.

Cũng không biết Sở Tùy Chi nói gì đó, Phùng Tử Kiệt mắt cao hơn đầu như vậy khó được lúc khách khí mà giới thiệu với người khác.

Lệ Diên không có động, nàng mắt trái túm mắt phải mà quay đầu, cứng đờ mà cười một cái.

Sở Tùy Chi nhìn nàng cười tủm tỉm nói:

“Lệ cô nương, lần đầu gặp mặt, nếu có quấy rầy mong cô nương lượng thứ”.

Lần đầu gặp mặt?

Cái gì mà lần đầu gặp mặt? Hai người bọn họ đời trước đã gặp rồi có được không?

Nàng kinh ngạc mà nhìn hắn, lại phát hiện hắn nhướng mày, ý vị thâm trường mà cười với mình.

Lệ Diên: “....”

…. Hệ thống ta rất sợ hãi, ngươi mau ra đây a!

Phùng Tử Kiệt nói: “Mấy người chúng ta cứ tạm nghỉ ở đây một đêm, Sở huynh cứ tự nhiên ngồi đi”.

Ánh mắt Sở Tùy Chi nhìn một vòng bên đống lửa, cố ý chuyển tới bên cạnh Lệ Diên, híp mắt một chút.

Lệ Diên cảm giác giống như con mồi bị một con mãnh thú theo dõi, lông đều dựng lên, đề phòng mà nhìn hắn đang đi tới hướng của mình.

Ngay tại lúc nàng đang siết chặt tay, thời điểm sắp bị dọa đến nhảy dựng lên, đối phương đột nhiên bước chân vừa chuyển, ngồi một nơi cách xa chỗ nàng.

“Ta ngồi ở chỗ này là được rồi”.

Lệ Diên: “….”

Hắn nhất định là cố ý!

Vì thế Sở Tùy Chi, Ninh Trục, Lệ Diên, Phùng Tử Kiệt, Cốc Phi Tuyết ngồi thành một vòng bên đống lửa.



Lệ Diên nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, cảm giác như mồ hôi lạnh sắp chảy xuống.

Vì sao Sở Tùy Chi lại ở chỗ này? Tên hỗn đản này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ phải thật sự chọc thủng mặt nàng trước mặt mọi người?

Nhưng bộ dáng vừa rồi của hắn là không quen biết nàng, nếu thật sự muốn vạch trần nàng thì hà tất phải làm điều thừa thãi này?

Hoặc là đối phương ở thế giới kia đã suy nghĩ thông suốt, cho nên quyết định quên hết chuyện trước kia đem mình cùng hắn từ quen thuộc trở thành xa lạ?

Hơn nữa Ninh Trục vì cái gì đến bây giờ vẫn luôn im lặng? Vẻ mặt hắn thâm trầm như mình không có liên quan gì đến nơi này a?

Hắn rốt cuộc có biết mình và Sở Tùy Chi có quan hệ hay không?

Nội tâm nàng thấp thỏm, trộm liếc mắt liền thấy. Nơi này có tổng cộng năm người, có hai nam nhân là vị hôn phu trước của nàng, một nam nhân là nhân tình của nàng, dư lại một nữ nhân cũng coi như là “Tình địch” của nàng, ôi mẹ ơi đây là cái dạng khó khăn gì của nhân gian đây?

“Diên muội”. Phùng Tử Kiệt kêu nàng một tiếng: “Có phải thân thể muội không thoải mái hay không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Lệ Diên miễn cưỡng cười: “Ta không có việc gì, có thể là do ta đã ăn hơi nhiều....”

“Nhất định là vừa rồi ăn cá nướng hỏng của Ninh Trục rồi”.

Ninh Trục quay đầu đi, không nói gì.

Lệ Diên biết hiện tại thấy hệ thống không có ở đây, ai nàng cũng đắc tội không nổi, nàng liền lắc đầu thật nhanh: “Không phải, không liên quan đến hắn”.

“Sư muội ngươi cũng đừng lấy cớ giúp hắn”.

Lệ Diên vừa định nói chuyện, đột nhiên co lại cái mũi, quay đầu nhìn về phía Ninh Trục: “Mùi hương trên người ngươi là cái gì?”

Rất quen thuộc.... Là Phù Quang hoa tửu!

Chờ một chút, Phù Quang hoa tửu?

Ở thế giới này sao lại có mùi rượu của thế giới huyền huyễn?

Nàng cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Sở Tùy Chi.

Sở Tùy Chi cười, từ phía sau xách ra vò rượu quơ quơ:

“Là rượu, Phù Quang hoa tửu”.

Thật là! Lệ Diên không khỏi trừng lớn mắt.

Vừa mở nắp ra, hương rượu bay bốn phía: “Phù Quang hoa là loại hoa đặc thù ở nơi của chúng ta, ba năm đâm chồi, năm năm ra lá, bảy năm nở hoa. Mười năm mới có một gốc, bởi vậy nên Phù Quang hoa tửu này tự nhiên là trân quý vô cùng”.

“Uống vào một ngụm, như rơi vào tiên cảnh trần gian, bất giác quên mình”.

“Ta bỏ ra rất nhiều sức lực, tìm khắp các nơi mới tìm ra được một vò, vừa rồi ta và Ninh Trục đã uống hơn phân nửa, hiện giờ chỉ còn lại một ít như vậy thôi”.



Lệ Diên không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Từ khi Sở Tùy Chi lấy ra bình rượu này, tầm mắt nàng liền không rời đi.

Tác dụng của Phù Quang hoa tửu này, trừ bỏ nàng sẽ không bao giờ có người nào hiểu rõ hơn.

Lúc trước khi nàng vừa mới xuyên vào thế gới thứ hai, ngẫu nhiên gặp phải cha của tên vương bát đản kia cho nàng một bình Phù Quang hoa tửu, vừa mở nắp ra, nàng đã bị say đến phiêu phiêu dục tiên, như muốn thăng thiên.

Nàng muốn lấy uống một ngụm, lại vì tuổi còn quá nhỏ mà bị cự tuyệt.

Từ đó về sau, nàng luôn để ý đến loại rượu này.

Nhưng mà nàng mượn danh thí luyện khắp nơi trên cả nước cũng không tìm được một vò.

Cuối cùng chỉ tìm được một túi hạt giống.

Nàng bỏ ra hơn mười năm để trồng một gốc Phù Quang hoa, cuối cùng ủ thành một vò rượu.

Thừa dịp không ai phát hiện nàng liền lén trốn ở tửu quán uống một ngụm, nhưng ngay lúc ấy, ngẫu nhiên lại gặp được Sở Tùy Chi.

Khi đó hai người còn chưa có nháo tách ra, hắn liếʍ môi yêu cầu xa vời xin nàng một ngụm, nàng giận trừng mắt nhìn hắn một cái, thiếu chút nữa đã lấy roi quất hắn.

Bất quá rốt cuộc cũng cho hắn uống một ngụm.

Hiện giờ đã ở thế giới này mười mấy năm, miễn bàn nàng có bao nhiêu hoài niệm cái mùi vị này. Khẽ ngửi một chút cũng làm trong miệng chảy nước miếng.

Phát hiện tầm mắt của Lệ Diên, Sở Tùy Chi cố ý quơ quơ cái bình, tròng mắt nàng cũng liền quơ quơ theo.

Khóe miệng hắn không khỏi gợi lên.

Nghe hắn nói như vậy, không cần nói đến Phùng Tử Kiệt, liền tính đến người không thường uống rượu như Cốc Phi Tuyết cũng không khỏi mà động yết hầu một chút.

Sở Tùy Chi lấy ra năm cái chén, đưa cho bọn họ:

“Nếu đã bị các ngươi ngửi ra được, thì đó chính là duyên phận, cho các ngươi nếm thử cũng không tính là lãng phí”.

Lệ Diên tiếp nhận cái chén, mắt trông mong mà chờ.

Bất kể là hắn có âm mưu gì, uống xong chén này, ai lại từ hôn thì đó là cẩu!

Sở Tùy Chi rót rượu cho từng người một, lúc đến trước mặt Lệ Diên, hắn nhìn nàng một cái, đột nhiên khoa trương thở dài:

“Ngươi xem, ta thiếu chút nữa đã quên, thân thể Lệ cô nương không thoải mái, không thể uống rượu. Vừa hay rượu này cũng rót xong rồi, cũng coi như là đúng dịp”.

Lệ Diên: “....”

Hắn cố ý, nhất định là hắn cố ý!