Nàng liền nói trong động này có quỷ, vị tiền bối kia không có lòng tốt làm sao lại đem quyển bí tịch này đặt ở bên ngoài, đây nhất định là một cái bẫy!
Khẳng định trong động này có độc khí có thể làm nàng sinh ra ảo giác! Ngọn nến trên tường nhất định cũng có độc!
Nói không chừng rượu nàng vừa uống cũng có vấn đề, rượu cũng có độc!
Đều do Ninh Trục, không có việc gì lại đem ngọn nến thắp lên.
Cũng do chính nàng, vì cái gì lại tham ăn tham uống như vậy!
Nàng không thèm để ý mà lắc đầu, muốn ném đi ảo giác trước mắt.
Nhưng nàng ngây ngốc lại làm cho Sở Tùy chi cho rằng nàng không sợ hãi, bàn tay to dùng sức một chút liền đem nàng kéo vào trong ngực:
“Vì sao lại không nói lời nào? Là không nhận ra ta sao? Cũng đúng, bên cạnh ngươi đã có một nam nhân mới, làm sao có thể nhớ đến vị hôn phu bị vứt bỏ này?”
Hắn ngữ khí trầm thấp lạnh lẽo, bàn tay to ấm áp thô ráp, hơi thở trên người hắn cũng trở nên thâm trầm.
Lệ Diên thử nâng tay lên, chạm tới làn da ấm áp, còn có nhịp tim đập hữu lực.
Hắn không phải là ảo giác, hắn là thật....
Lệ Diên: “....”
Nàng nứt ra rồi.
Chết lặng đọng lại trong não rốt cuộc nứt ra một cái khe hở, nội tâm nàng thay đổi nghiêng trời lệch đất:
A a a a!
Là Sở Tùy Chi! Thật sự là Sở Tùy Chi!
Hệ thống ngươi mau ra đây! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hệ thống! Hệ thống ngươi mau mau nói, nói một câu đi a....
[ Tư......]
Tư cái rắm a, ký chủ ngươi đang phải chịu băm ra thành tám khối mà ngươi còn tư!
Dáng vẻ bị diệt môn của đối phương còn rõ ràng trước mắt, Lệ Diên không khỏi run lên một cái.
Trong lòng ngực đối phương quá nguy hiểm, nàng sử dụng cả tay chân mà bò ra bên ngoài, lại bị bàn tay đối phương giống như bắt gà con mà kéo trở về:
“Còn muốn chạy trốn? Xem ra là thật sự nhận ra ta, Lệ Diên, lúc này đây ngươi trốn không thoát”.
Lệ Diên tay vô lực mà gãi trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.
Nàng biết bản lĩnh của người này, cũng biết chính mình trốn không thoát.
Nàng chỉ là muốn biết tên vương bát đản này làm sao lại đến được nơi này? Không phải hắn nên đợi ở thế giới của hắn sao, cùng những hồng nhan tri kỷ của hắn mà khanh khanh ta ta, mắt đi mày lại sao?
Hắn tới nơi này làm gì a, “Chết” Người liền để nàng nhập thổ vi an đi, người này như thế nào còn mang xác truy đuổi đến tận đây?
“Ngươi như thế nào lại tới đây?”
Nàng quay đầu, kinh ngạc bất định hỏi.
Sở Tùy Chi thong thả ung dung mà đem nàng gông cùm xiềng xích đến trong ngực, cười lạnh một tiếng: “Ta cũng không biết, có lẽ là ông trời thấy ngươi quá tịch mịch, cố ý đem ta đưa đến nơi này, để ta hảo hảo bồi vị hôn thê của ta. Nhưng mà ta vừa đến nơi này lại phát hiện, ngươi tựa hồ đã không cần ta....”.
Hắn có ý ám chỉ về phía Ninh Trục đang hôn mê ở bên cạnh.
Giờ khắc này, Ninh Trục tựa hồ nghe thấy thanh âm, đầu ngón tay run lên.
Lệ Diên: “.....”
Hỏi: “Trên thế giới này có chuyện gì thảm hơn việc bạn gái cũ đã chết bị bạn trai cũ bắt được tới hành hung không?”
Đáp: “Chính là muốn cho vị bạn trai cũ này biết, bạn gái cũ lại có một bạn trai cũ, bạn gái cũ rất có thể còn muốn gặp phải hỗn hợp....”.
Lệ Diên tựa hồ có thể tưởng tượng được đến, nếu lúc sau Ninh Trục tỉnh lại thấy Sở Tùy Chi thì sẽ phát sinh ra chuyện gì....
---- hắn là ai?
---- hắn là vị hôn phu trước của ta.
---- vị hôn phu trước? Ngươi thế nhưng lại có một vị hôn phu trước?
---- chê cười rồi, kỳ thật trừ bỏ các ngươi ra ta còn có thêm hai vị hôn phu nữa, cùng bốn cái nhân tình....
Con mẹ nó, chỉ là ngẫm lại khiến cho nàng hận không thể đập đầu xuống đất lập tức chết đi, nếu như hắn thực sự tỉnh lại thì nên làm cái gì bây giờ?
Lệ Diên gấp đến độ mồ hôi đều chảy xuống, Sở Tùy Chi nhìn ra nàng chột dạ, vì thế ác liệt mà cười:
“Như thế nào, ngươi đang sợ thời điểm hắn tỉnh lại sẽ thấy ta sao? Ngươi muốn giải thích với hắn như thế nào?”
Lệ Diên bị hắn bức đến mức không thể không lùi lại phía sau: “Ta cùng hắn quan hệ gì cũng không có, ta có cái gì phải sợ? Ta cũng không cần giải thích!”.
“Không có quan hệ?” Sở Tùy Chi lại nheo mắt, đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng:
“Sao có thể không có quan hệ? Đó chẳng lẽ không phải là vị hôn phu trước của ngươi sao?”
“Đó cũng là chuyện của trước đây, ta đã từ hôn với hắn!”
“Từ hôn chỉ là lấy cớ mà thôi!” Sở Tùy Chi khuôn mặt âm lãnh: “Ngươi tuy rằng từ hôn với hắn, nhưng không có đem hắn ném ra ngoài cửa, ngươi tuy rằng nói không thích hắn, nhưng lại chịu nhảy xuống hồ băng cùng với hắn, ngươi tuy rằng trời sinh tính vô tình, nhưng lại ngay lúc sinh tử ngươi không có một mình đào tẩu”.
“Ta vừa rồi đi theo phía sau các ngươi đã thấy rất rõ ràng, Lệ Diên, đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn gạt ta!”
Lệ Diên bị hắn dọa sợ tới mức lùi về sau một bước, lại đúng lúc đè lên trên người Ninh Trục.
Ninh Trục tức khắc kêu lên một tiếng.
Da đầu Lệ Diên sắp nổ tung, đột nhiên đứng thẳng người.
Nàng quá khó khăn, Lệ Diên nghĩ thầm.
Nàng cảm giác được chinh sminhf hiện tại giống như là đi xuyên qua thương. Rừng. Đạn. Tiểu binh trong mưa, phía trước có một cửa lớn. Đối mặt với pháo, mặt sau còn có một viên lựu đạn, tiền hậu giáp kích, sơ ý một chút liền bị pháo cùng đạn đem nàng nổ thành pháo hoa, tro cốt đều tan ra không còn một mảnh.
Nàng khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn muốn giãy giụa hấp hối:
“Ngươi có thể không tin ta, nhưng ta với Ninh Trục thật sự không có gì. Ta đã từ hôn hắn vì hắn là một phế nhân, liền luôn ghi hận ta ở trong lòng. Nếu không phải gặp con cự mãng kia, hắn đã sớm đem ta phân ra làm trăm mảnh”.
Vừa dứt lời, liền nghe Ninh Trục thống khổ mà phun ra một hơi, đột nhiên duỗi tay bắt lấy eo nàng, dùng sức mà kéo lại. Lệ Diên tức bị hắn kéo mà ngã vào lòng hắn.
Lệ Diên: “....”
Ha, tiểu tử này có phải là cố ý hay không, hắn ngay cả ngất xỉu mà cũng có thể hố nàng!
Bộ mặt Sở Tùy Chi dữ tợn, nắm lấy cổ tay nàng đột nhiên đè ép xuống dưới: “Chuyện tới nước này, ngươi còn có cái gì để nói?”
Lệ Diên bị ép tới cả đều toàn bộ cong lên, phía sau lưng đã dán lên ngực Ninh Trục rồi.
Phía sau là cơ ngực thuộc về thiếu niên đơn bạc, trước người thế nhưng là hơi thở của một nam nhân thành thục, nàng khó có được bên trong khổ mà vui ----