Chương 15

Có lẽ là nhìn đến Ninh Trục, làm Từ Lão Quái nhớ đến Sở Tùy Chi, không khỏi cảm thán.

Sở Tùy Chi không nói gì, hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm Lệ Diên.

Ngược lại hắn muốn nhìn, giờ khắc này, Lệ Diên đã sớm có người trong lòng có thể nào xuống tay đối với vị hôn phu trước của mình hay không?

Lệ Diên ôm vò rượu, đầu tiên là coi như không nghe thấy không buồn hé răng mà uống vào mấy ngụm rượu, nhưng mà theo thời gian trôi qua, tiếng gào thảm thiết của Ninh Trục càng lúc càng lớn, nàng liền bắt đầu muốn vò đầu bức tai.

Sau lại, nàng dứt khoát đem bình rượu ném xuống, ngồi vào trước mặt Ninh Trục, tùy ý mà nhìn chằm chằm hắn.

Trong miệng còn hừ trào phúng nói: “Ta liền biết là ngươi không được. Mới một gốc thảo dược thôi mà, ngươi liền đau thành như vậy?”

Nàng lải nhải, cuối cùng thấy Ninh Trục dần dần không còn lên tiếng, chính mình cũng ngậm miệng lại.

Cuối cùng, Ninh Trục hô hấp trở nên mỏng manh, hắn nửa mở hai mắt, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.

Lệ Diên nhìn một hồi, chạm vào hắn một chút.

Ninh Trục vẫn không có phản ứng.

Nàng rốt cuộc cũng hoảng hốt, chân tay luống cuống mà đem Ninh Trục xoay quanh:

“Ninh Trục! Ninh Trục! Ngươi không sao chứ?”

“Uy! Ngươi sẽ không chết thật đi? Sao ngươi có thể chết được? Ngươi không nên chết.... Ngươi đứng lên cho ta!”.

“Ninh Trục! Nếu ngươi không đứng dậy, ta liền đi theo Phùng Tử Kiệt! Ta sẽ thật sự gả cho hắn! Về sau mỗi ngày nói với hắn ngươi có bao nhiêu không được, ngươi chính là một tên phế vật! Ngươi còn không mau đứng lên cho ta!”

Nàng dứt khoát cẩn thận mà tới nâng hắn dậy, nghe nhịp tim hắn đập.

Thấy dáng vẻ lo sợ của Lệ Diên, thanh âm của Sở Tùy Chi ép xuống cực thấp, như là có cái gì đang đè ép:

“Vì cái gì mà nàng lại hoảng loạn như thế?”

Từ Lão Quái phát giác ra cảm xúc của hắn không thích hợp: “Rốt cuộc cũng là một mạng người, hai người họ cũng là từ nhỏ lớn lên....”

Sở Tùy Chi cười lạnh một tiếng: “Không biết ngươi có còn nhớ hay không, một lần kia ta chém đứt cánh tay của Lôi Quang, ta ở cùng Lôi Quang liền kém ba cấp, miễn cưỡng đánh ngang tay cùng hắn, may mắn ta cũng thăng được một bậc, nhưng ở lúc thăng cấp lại bị nàng đánh cho một roi, dân xtoiws kinh mạch đi ngược chiều, thiếu chút nữa tu vi lùi lại.”

“Vì sao cũng đều là vị hôn phu, ta và Ninh Trục lại có đãi ngộ khác nhau như vậy?”

“Này....”

“Vì sao cũng cùng có nhân tình, nàng lại trước nay không hề mơ ước tới bảo vật ở trong tay Ninh Trục?”



“Nàng....”

“Vì sao cũng đồng dạng thân là vị hôn phu, mà nàng lại chịu đi theo đối phương nhảy xuống hồ không rời không bỏ?”

“Sở tiểu tử, ngươi hãy bình tĩnh!”

“Ta bình tĩnh cái rắm!”

Sở Tùy Chi cười lạnh một tiếng, bàn tay to túm lấy vạt áo tím, bước đến hướng Lệ Diên, một phen kéo lấy cổ tay của nàng:

“Lệ Diên!”

Lệ Diên kinh ngạc vừa quay đầu lại:

“......”

Ta, mẹ, nha!!!!

Lệ Diên tổng cộng xuyên qua bốn cái thế giới, Sở Tùy Chi chính là nam chủ của thế giới thứ hai mà nàng xuyên >.

Sở Tùy chi có thiên phú rất cao, từ nhỏ chính là một hạt giống tập võ rất tốt. Nhưng hắn ỷ vào gia thất của mình ưu việt liền không có chí tiến thủ, không làm việc đàng hoàng, tự cho một chút công phu của mình chính là vô địch thiên hạ, mắt cao hơn đầu.

Thẳng đến khi người của Yên Hồn Tông tìm đến cửa, nhà hắn đã bị diệt sạch rồi.

Hắn lúc này mới minh bạch, nguyên lai là chính mình tự hào vì gia tộc nhưng ở trong mắt người khác lại chỉ như con kiến, mà hắn vẫn luôn dựa vào thiên phú, ở trước mặt người khác thì không đáng nhắc tới.

Sau khi cửu tử nhất sinh, hắn mang theo kỳ vọng đi đến cầu cứu vị hôn thê, lại bị đánh ra tới cửa, còn bị vị hôn thê một mực từ hôn.

Đêm hôm đó, hắn không cam lòng mà gào rống ở trong mưa, nước mắt hòa với máu đổ lên trên thiết bài, đánh thức Từ Thừa Thiên đang ngủ say ở trong đó.

Từ nay về sau, hắn bước trên con đường võ được song tu.

Mà Lệ Diên chính là cái vị hôn thê kia.

Ở thế giới kia, lượng nhiệm vụ của nàng rất lớn. Không chỉ có chính mình muốn tìm đường chết, mà còn muốn làm nhân tình của mình tìm chết, càng muốn mang theo nhân tình của mình cùng nhau tìm đường chết.

Mỗi lần đều ở trước mặt nam chủ tung tăng nhảy nhót, khıêυ khí©h làm chuyện ác, sau đó lại bị một hồi đánh đấm, lúc này mới vừa lòng mà về.

Nàng mang theo nhân tình kéo đầy giá trị thù hận của Sở Tùy Chi, cuối cùng rơi vào kết cục bị diệt môn.

Còn nhớ rõ một ngày hoàn thành nhiệm vụ kia, nàng sớm rời giường, uống một ngụm Phù Quang hoa tửu đặc thù của thế giới này ---- Nàng vốn dĩ không mê uống rượu, chỉ là do áp lực quá lớn, nơi này lại không ổn, tự nhiên là mốn dùng rượu để thay thế.



Uống đến hơi say say, sau đó chuẩn bị một thanh kiếm, mảnh mai mà ngã trên mặt đất.

Đợi lúc Sở Tùy Chi mang người vọt vào, nàng dựa theo lời kịch mà hệ thống đưa ra, hàm oán mang hận mà nói xong, lúc sau lại ai oán hối hận mà nhìn hắn một cái, liền một kiếm cắt cổ.

Tầm mắt cuối cùng, là thấy gương mặt khϊếp sợ của Sở Tùy Chi.

Nàng trước nay đều chưa nhìn thấy qua gương mặt khϊếp sợ như vậy của hắn,rốt cuộc thì Sở Tùy Chi cũng hận nàng đến tận xương, nàng vốn nghĩ rằng nàng chết ở trước mặt hắn hẳn là hắn sẽ vô cùng tư thái.

Bất quá chuyện kia chấm dứt thì có liên quan gì tới nàng đâu?

Nàng trước nay đều là sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền vỗ mông chạy lấy người, trước nay đều không có nghĩ tới người khác sẽ thấy như thế nào.

Nhưng thật ra có đôi lúc sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nói đùa cùng với hệ thống, nếu như mấy nam nhân kia biết nàng còn sống trên đời, sẽ đem nàng làm thành thế nào?

Là sẽ đem nàng băm thành tám khối?

Hay vẫn là chuyện cũ sẽ bỏ qua đem nàng trở thành hồng nhan tri kỷ?

Nhưng vô luận là loại giả thiết nào, đều chỉ là giả thiết mà thôi.

Phỏng đoán như vậy quá mực điên cuồng, Lệ Diên chưa bao giờ nghĩ tới chúng sẽ trở thành hiện thực.

Cho tới bây giờ.

Hệ thống lại không ở bên người, Ninh Trục sinh tử còn chưa biết, nàng sợ chính mình xuất hiện thật sự sẽ làm thay đổi cốt truyện hại chết Ninh Trục.

Đang lúc nàng lo đến sứt đầu mẻ trán, tay phải chính mình bị một đạo mạnh mẽ túm lên, nàng kinh ngạc quay đầu lại, đột nhiên bị một đạo gầm lên bổ trúng trán:

“Lệ Diên!”

Nàng mê mang mà giương mắt, sau đó: “....”

Nàng bi dọa đến ngốc.

Bởi vì nàng thấy Sở Tùy Chi.

Người kia ở thế giới thứ hai ghét cái ác như kẻ thù, ngươi tổn thương hắn một phân, hắn sẽ làm ngươi phải phải trả mười phần, gϊếŧ nhân tình của nàng, đó chinh slaf nam chủ huyền huyễn văn, Sở Tùy Chi!

Giống như một tòa chuông lớn đánh tới trên trán nàng, nàng toàn thân đông cứng, ánh mắt chột dạ, đồng thời không cảm nhận được thân thể, đại nãi chính mình đang điên cuồng tê nhức:

Đây là ảo giác đi.....

Nàng khẳng định đây chính là ảo giác đi!