..... Hắn biết nàng thích uống rượu, lúc trước nàng chưa từ hôn với hắn, có khi hắn thấy nàng đưa lưng về phía cha mẹ mình, tránh ở tửu quán uống rượu.
Nếu gặp phải hắn sẽ tức giận trừng hắn, cảnh cáo hắn không được xen vào chuyện người khác.
Nếu tâm tình nàng tốt, ngược lại còn có thể phân cho chính mình một ly.
Cho đến khi hai người trở mặt thành thù, liền rất ít khi thấy nàng lấy ra chén rượu, nàng chỉ biết cầm roi, ngày càng trở nên diễu võ giương oai.
Cuối cùng cũng có một lần thấy nàng uống rượu, chính là ở ba năm trước đây.
Đó là một lần tông môn thi đấu, hắn cùng Lôi Quang nhân tình của nàng tranh đoạt tông môn đệ nhất.
Hai người đánh ba ngày ba đêm, cơ hồ đánh dời cả ngọn núi mới phân ra thắng bại.
Kết quả đương nhiên là hắn thắng tuy rằng thân hắn bị trọng thương, nhưng Lôi Quang vì trong thời gian ngắn đã dùng quá nhiều tu vi đan dược, dẫn đến huyền khí phản phệ, gân mạch đứt từng khúc.
Tại chỗ đổ rất nhiều máu, trở thành phế nhân không thể hoạt động.
Màng nàng ghé vào trên người Lôi Quang khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trợn mắt tức giận nhìn hắn.
Hắn trong lòng phát lạnh, cười lạnh thành tiếng mà mặc kệ nàng.
Đêm đó, hắn trong lòng phiền muộn, bò lên hội trường trên đỉnh núi, lại thấy sớm đã có người ngồi ở chỗ kia từng ngụm từng ngụm mà uống rượu.
Hắn híp mắt nhìn lại, phát hiện thế nhưng lại là nàng.
Lúc ấy chỉ nghe nàng nói vì nam nhân của chính mình trở thành phế nhân, trong lòng phiền muộn, cho nên mới ra đây uống rượu giải sầu.
Lại không nghĩ rằng sẽ thấy được ánh sáng trong mắt nàng, giống như là buông xuống chuyện gì làm nàng phá lệ nhẹ nhàng. Thậm chí còn đưa cho hắn một vò rượu.
Không hiểu, hắn cái gì cũng chưa nói, trầm mặc mà tiếp nhận rượu.
Hai người nhìn ánh trăng, gió thổi, liền vô thanh vô thức như vậy mà uống một đêm.
Về sau.... Chính là lúc tông môn chém gϊếŧ, hắn gϊếŧ hết mọi người, khi tức giận chạy đến Lệ phủ, chính mắt hắn thấy nàng tự vẫn trước mặt mình....
Chóp mũi dần dần nồng đậm hương rượu, hắn đột nhiên lấy lại tinh thần.
Lệ Diên ợ một cái, nhìn bóng dáng Ninh Trục lẩm bẩm: “Một quyển bí tịch nát mà ngươi cũng xem lâu như vậy a, tìm được phương pháp ra ngoài không?”
Bí tịch nát?
Một quyển Thiên giai công pháp thế mà ở trong mắt nàng lại là bí tịch nát?
Sở Tùy Chi nhăn mi lại, năm đó khi hắn còn nhỏ yếu, lấy được một quyển Thiên gia nhất phẩm công pháp thiếu chút nữa là ném đi nửa cái mạng, Thiên giai nhị phẩm công pháp ở trong mắt đối phương chẳng lẽ không đáng nhắc tới sao?
Vẫn là nàng căn bản không có hứng thú với bí tịch?
Lại hoặc là, ở thế giới này không có ai làm nàng nguyện ý vì nam nhân mà tranh đoạt?
Đang nghĩ ngợi, Ninh Trục nói: “Đây là một quyển Thiên giai công pháp, phía trên nói học theo quyển công pháp này, mới có thể đối phó được với con giao xà ngoài kia”.
Lệ Diên đem bình rượu cẩn thận buông xuống: “Vậy ngươi học đi a”.
Ninh Trục ngẩng đầu: “Chính là quyển công pháp này có hạn chế cấp bậc, cần phải là Thiên giai nhị phẩm mới có thể tu tập. Ta hiện tại chỉ mới là Thiên giai nhất phẩm”.
“A.....”
Lệ Diên có chút ngoài ý muốn nghe hắn đem thực lực chân thật nói với mình, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“Bất quá ngươi yên tâm, ta có biện pháp để chính mình lại tăng lên nhất giai”.
Lệ Diên lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Chẳng lẽ ngươi có thể dùng thời gian ngắn này tăng lên tu vi đan dược? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có xảy ra chuyện gì cũng đừng có trách ta a”.
Vừa nói ra lời nói trốn tránh trách nhiệm như vậy, thế nhưng Ninh Trục lại không có phản ứng gì lớn.
Hắn dứt khoát ngồi trên mặt đất, từ trong ngực móc ra một viên thỏa dược lóe ánh huỳnh quanh.
“Ngươi yên tâm, ngươi nếu đã từng cùng ta nhảy xuống hồ, cũng chưa từng bỏ ta mà chạy, ta cũng sẽ không đem ngươi đặt trong hoàn cảnh xấu hổ. Đây là thảo dược có thể tôi gân tẩy tủy, không phải những có bàng môn tà đạo kia”.
“Tôi gân tẩy tủy?”
“Đúng vậy”. Ninh Trục gật đầu.
“Năm đó..... Ta chính là bỏi vì gân mạch vướng víu cho nên mới không có cách nào tụ khí, về sau lại có duyên trùng hơp phá tan tắc nghẽn, tu vi mới tiến triển cực nhanh. Nếu muốn tu luyện đến tầng tiếp theo, thảo Thánh Tâm ắt không thể thiếu”.
Lệ Diên biết là thảo dược này có tác dụng, Ninh Trục tôi gân tẩy tủy đã luyện đến tầng thứ năm, nếu lại tiến thêm một tầng, thì tất có thể sẽ được Thiên giai nhị phẩm, nhưng tôi gân tẩy tủy há có thể làm dễ dàng như vậy?
Mỗi một tầng đều giống như lột da quất xương, chịu nổi coi như là nhặt thêm một cái mạng, chịu không nổi thì chính là thịt nát xương tan.
Ninh Trục vốn nên tìm một hoàn cảnh tu tập tốt hơn, hiện giờ lại vì để được ra ngoài không thể không ở lại trong động âm lãnh này mạo hiểm một phen.
Tuy răng Lệ Diên biết đây là nguyên tác cốt truyện, nhưng rốt cuộc trong lòng cũng có chút phức tạp.
Nàng phồng mặt lên nói: “Tùy ngươi, ta cũng không có ép ngươi”.
Ninh Trục không hề tức giận, hắn rũ xuống hàng mi dài trầm thấp nói:
“Ta không giống Phùng Tử Kiệt có thể bảo hộ ngươi chu toàn, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm ngươi chết ở chỗ này”.
Nói xong, hắn trước tiên nhét thảo dược vào trong miệng.
Xem xong toàn bộ quá trình, Sở Tùy Chi không khỏi hỏi: “Phùng Tử Kiệt là ai?”
Từ Lão Quái suy đoán: “Nhìn dáng vẻ, tựa hồ là nhân tình ở thế giới này của Lệ Diên?”
Sở Tùy Chi: “.....”
Hắn muốn nói cái gì, lại phát hiện nói không ra lời.
Hắn chỉ vốn tưởng rằng, loại tên tuổi vị hôn phu này, một người là đủ, hai người thì hơi quá mức.
Nhân tình loại đồ chơi này, có một người thì đã tính là thiếu đạo đức, lại không nghĩ rằng có người có tới hai người!
Hắn lại không biết, trên đời này còn có thể có ai giống như vị nữ nhân trước mắt này, có hai vị hôn phu, hai cái nhân tình!
Giờ này khắc này, Sở Tùy Chi phát hiện nữ nhân này không chỉ trồng một cái cây trên đầu mình mà còn trồng cả một rừng cây!
Hắn bắt đầu không nhịn được phẫn nộ rồi, quyết định không bao giờ chơi loại xiếc giấu kín này, vừa định đem áo choàng hạ xuống, liền nghe một tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi.
Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy trên mặt Ninh Trục nổi lên gân xanh gân đỏ, thống khổ không thôi mà ngã trên mặt đất.
Nguyên lai là đang tu luyện tôi gân tẩy tủy ở tầng thứ sáu, tắc gân mạch như là bị từng cây châm đâm mạnh mở ra, mãnh liệt đem gân mạch yếu ớt mãnh mẽ đâm tới, mắt thường có thể thấy được bên dưới làn da đang nâng lên.
Ninh Trục cho dù ẩn nhẫn tâm tính, cũng khó có thể thừa nhận xương cốt trong cơ thể đang bị đâm đến thống khổ, co lại thành một đoàn trên mặt đất, đầu ngón tay chảy ra đầy máu tươi.
“Trách không được tiểu tử này lại nói con đường trọng sinh giống như luyện cốt lột da, xem ra hắn cũng chịu không ít khổ”.