Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hiểu Hiểu liền có chút vi diệu, dùng sức đánh giá anh tư của mình, nhưng mà thật sự không thể nhìn ra, anh lại là một người thâm tình như vậy, cả đời oanh liệt phấn đấu, nhưng vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở sau lưng nữ chính.
Ngay cả bản thân cô …… Nếu chỉ là trùng tên trùng họ, thì không thể nào không có ấn tượng, chắc hẳn sẽ lấy danh nghĩa là em gái của Lâm Hoa Hoán để xưng hô, xem ra đất diễn quả nhiên quá ít, đến cả cái họ tên chính thức cũng không có.
Nếu đứa bạn thân của cô cũng xuyên tới đây…… Cái ý tưởng này đột nhiên loé lên trong đầu Hiểu Hiểu, nhưng sau đó đã bị cô lắc lư ném sang một bên, duyên phận như này có lẽ cũng chẳng nhiều lắm đâu.
Suy nghĩ một chút về nguyên nhân khiến cho mọi người trong nhà xảy ra chuyện, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, sau đó miệng cô bị người nào đó nhét vào một viên kẹo vị trái cây, theo bản năng khẽ cười, sau đó tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Anh cả hy sinh ở chiến trường, hình như là bởi vì trong đội có người tiết lộ tin tức, nên bọn họ mới có thể gặp chuyện.
Lúc ấy dường như không được thông báo kĩ càng, cho nên cũng không có cách nào để xác định thời gian chính xác.
Anh hai đến nông trường thì bị chèn ép, việc này Hiểu Hiểu rất nhanh chóng nghĩ ra được lý do, bởi vì thời kỳ này số người bị chèn ép rất nhiều…… Vậy thì nguyên nhân cụ thể là gì?
Anh ba què chân về quê trồng trọt, nguyên nhân dường như cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là cuối cùng anh ta đã tự mình từ chức, về nhà làm nông dân, từng ngày sống một cách mơ màng.
Anh năm thiếu chút nữa bị trúng đạn, nguyên nhân là gì?
…… Hình như là bởi vì mẹ anh ta bị bệnh nên cần tìm được một phương thuốc để cứu mạng, không mua được, anh ta liền tới bệnh viện ăn trộm, sau đó bị bắt, cuối cùng vẫn là Lâm Hoa Hoán kịp thời cứu trở về, nhưng khi đó đã muộn rồi, mẹ anh ta đã mất, anh tránh khỏi việc bị bắn, nhưng vẫn phải vào tù giam để cải tạo.
Còn đối với một đứa em gái út như cô, ngay cả cái họ tên chính thức cũng không có, lên sân khấu còn có thể vừa diễn vừa nghĩ, hình như…… Chắc là bởi vì một nguyên nhân nào đó chưa được nghĩ ra? Bị một người không có ý tốt theo dõi, thấy sắc nảy lòng tham, bị ức hϊếp, sau đó phát điên? Hay là mất tích? Hoặc là trượt chân rơi xuống nước?
Lâm Hoa Hoán nhìn hai hàng lông mày nhỏ đang nhăn lại của em gái, vẻ mặt nghiêm nghị, như là đang suy nghĩ một vấn đề quốc gia đại sự, liền nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt cô bé.
“Hiểu Hiểu, em đang suy nghĩ gì vậy?”
Hiểu Hiểu còn đang suy nghĩ về chuyện của cả đời người, bàn tay nhỏ thẳng thắn chụp lấy tay anh trai: “Đừng làm loạn.”
Đừng làm loạn?
Anh dở khóc dở cười: “Được được được, không làm loạn.”
Hiểu Hiểu lúc này mới ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào anh: “Anh tư, anh cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nên sớm tìm bạn gái đi.”
Như vậy thì nam phụ thâm tình sẽ không tồn tại nữa, tốt nhất là trước khi nữ chính xuất hiện liền cưới vợ sinh con, vậy thì cốt truyện sẽ thay đổi hoàn toàn ngay từ đầu, mọi chuyện sau đó không giống với trong sách, mà sẽ xảy ra thuận theo tự nhiên.
Lâm Hoa Hoán: “???”
Anh tỏ vẻ không hiểu cái đầu nhỏ của em gái đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt của cô bé nghiêm túc như vậy, chính là để suy nghĩ về tuổi tác của anh sao? Rõ ràng anh còn rất trẻ mà!
Ngày hôm sau, Vệ Hỉ Nhạc dậy rất sớm, lúc này trời còn tối đen một mảnh, bà cầm phiếu và tiền, kéo Lâm Hoa Hoán đi tới công xã mua thịt.
Tối nay phải chiêu đãi cả nhà cùng nhau ăn cơm, không có thịt thì không được.
Lâm Thanh Thạch hơi chậm một chút, nhưng cũng rất sớm, trước tiên ông đánh một bộ quyền, sau đó làm điểm tâm, ăn xong điểm tâm, con trai út đến công xã đi học, ông đến tập hợp ở điểm tập hợp.