Chương 12

Mỗi buổi sáng bọn họ phải tập hợp ở một nơi, sau đó nhận được công cụ nông nghiệp để làm việc, đến thời gian nghỉ ngơi thì lại bàn giao nông cụ.

Trong nhà của cá nhân thì không có những nông cụ này, với tư cách là đại đội trưởng, ông phải đi giám sát.

Vệ Hỷ Lạc đã đi từ rất sớm, lúc bà rời giường, mới ba bốn giờ đêm, nhưng mà còn có người đến sớm hơn.

Bà cầm phiếu thịt mua một miếng xương sườn, hai cân thịt đầu heo, còn có một cân thịt nạc, hầu như không nhìn thấy thịt mỡ, những thứ này đều không phải là thịt tốt gì, hiện tại lúc này thịt tốt chỉ có một loại, đó chính là thịt mỡ, càng béo càng tốt, bởi vì thịt mỡ có dầu mỡ, mà bọn họ lại thường thiếu dầu mỡ.

Mọi người ai cũng đều muốn mua thịt này, nhưng thịt mỡ đã được bán hết từ lâu.

Bọn họ đều có việc làm, Hiểu Hiểu một mình ở nhà chơi, cô mới ba tuổi, là người tự do nhất.

Cô không có thói quen ngủ nướng trên giường, không có biện pháp, trải qua cuộc sống mạt thế khiến cho cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào giấc ngủ nướng, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu thân thể, cô ngủ nướng trên giường tối đa cũng sẽ không quá mười phút.

Ăn bữa sáng xong, bố ra ngoài, anh năm ra ngoài, chỉ có một mình cô ở nhà.

Hiểu Hiểu liền chạy đi cho gà ăn.

Hiện tại lúc này gà đều là nuôi nhốt ở một góc, có rất ít người nuôi thả, bởi vì gà ở bên ngoài không cẩn thận sẽ bị người bắt, không thể đòi lại đâu, cho dù không có ai có tâm tư xấu, nhưng nếu gà này đẻ trứng ở bên ngoài, không phải sẽ tổn thất một quả trứng gà sao?

Gia đình họ có ba con gà, một con ngỗng, đây là dựa trên số đầu người mà nuôi, nếu vượt qua số quy định sẽ bị gắn cái mác là tư bản chủ nghĩa, sau đó bị tịch thu.

Ngày hôm qua đào rau dại, số rau non sẽ được đem lên bàn làm thức ăn, chỗ rau già còn lại chính là khẩu phần ăn của chúng.

Gà ăn tương đối ít, con ngỗng kia thì ăn rất nhiều, con ngỗng này đồng thời cũng là ngỗng trông nhà cho bọn họ, nó đối đãi với người ngoài rất hung dữ, đối với người trong nhà rất thân thiết, vô cùng thông minh.

Hiểu Hiểu rất thích con ngỗng này, còn cố ý đặt tên cho nó là Đại Bạch, ba con gà nhà bọn họ cũng có tên riêng, một con tên là Tiểu Hắc, một con tên là Tiểu Xám, còn có một con gọi là Tiểu Hoa, đặc biệt dễ nhớ.

Cho dù đó là gà hay ngỗng, bọn nó đều rất có năng lực, gần đây nhất là bốn quả trứng mỗi ngày.

Hiểu Hiểu từng cọng từng cọng đút Đại Bạch ăn, Đại Bạch cũng ăn từng cái một, một bên đút, một bên cùng Đại Bạch nói chuyện, đây đồng thời cũng là một phương thức giao tiếp theo suy nghĩ của cô.

“Đại Bạch, tao nói cho mày biết, tao nghĩ kỹ rồi, nhất định phải làm cái gì đó…”

Đêm qua cô đã nghiêm túc nghĩ, khi cô xuyên vào cuốn sách này, chắc chắn sẽ có xung đột với cốt truyện ban đầu.

Đầu tiên, trực tiếp nhất chính là có thể thay đổi số phận của bản thân.

Hiểu Hiểu có không gian, nếu như gặp phải rắc rối gì, chỉ cần trốn vào bên trong, như vậy bất kể nguy hiểm gì cũng không đổ xuống trên người cô được.

Hơn nữa cô dự định chờ mình được năm tuổi, thì sẽ cùng luyện đánh quyền với cha mình, đến lúc thật sự có kẻ xấu, không biết ai mới là người gặp nguy hiểm đâu.

Điều thứ hai, có cô ở đây, cô có thể nhắc nhở anh trai thay đổi số phận, chú ý đến cơ thể của cha mẹ, để họ không mắc bệnh.

Còn có ngăn cản anh tư, bảo anh ấy đừng thích nữ chính, đoạn tình yêu này của anh ấy sẽ không có kết quả, nói như vậy, chỉ có thể ở sau lưng yên lặng trả giá, cô cảm thấy không đáng giá cho anh tư của mình.

Đây cũng không phải là nhân vật trong truyện tiểu thuyết gì cả, đây chính là người thân cùng huyết thống hiện tại của cô, là anh ruột của cô!