Chương 11: Túi khóc nhỏ

Tác giả: Trường Diệp

Edit: Miahemday

Beta: ChiiChoo

___________________

Có một số người, không biết thế nào là thỏa mãn, tham lam như đỉa, một khi đã nếm được chút mật ngọt, họ sẽ muốn hút cạn cả những giọt máu cuối cùng. Dịch Noãn đối với gia đình Lý Hoa chính là tồn tại như vậy, cái gọi là huyết thống cũng chỉ là cơ sở để bọn họ ép khô cô ấy.

Nhìn theo bóng lưng của Lý Hoa và Vương Hùng ngoài cửa sổ, Cố Họa nghĩ đến cái kết ban đầu của họ: Dịch Noãn biết mình là con nuôi, nhưng cô không ngờ rằng cha mẹ ruột của mình lại vô liêm sỉ đến mức uy hϊếp cô, thấy Dịch Noãn không chịu đưa tiền cho bọn họ, Lý Hoa và Vương Hùng đã cấu kết với công ty đối thủ tung rất nhiều tin tức xấu để hạ bệ công ty của Tần Giao. Ban đầu Tần Giao không biết rằng Lý Hoa đã lén uy hϊếp Dịch Noãn, làm anh không kịp trở tay khiến giá cổ phiếu của công ty giảm mạnh. Cũng may cuối cùng anh đã thu thập được chứng cứ báo cho cảnh sát xử lý và công khai sự thật trước những lời đồn thổi, vu khống của gia đình Lý Hoa, khiến cả nhà bọn họ phải ngồi tù.

Cố Họa cũng rời khỏi tiệm bánh ngọt, nhưng không có quay lại nhà Dịch Noãn: "Tôi muốn báo án, có người đã tống tiền tôi." . Tại Cục Cảnh sát, cô lịch sự mỉm cười nói với cảnh sát, không hề giống với những người khác hoảng loạn khi báo án.

Trên đường, Tần Giao đã gọi vài cuộc cho cô, nhưng Cố Họa đều không trả lời, mãi đến khi rời khỏi Cục Cảnh Sát, trời đã tối rồi.

Cố Họa quay về nhà, Dịch Noãn trộm nháy mắt với cô, Tần Giao nghe thấy tiếng mở cửa rồi nói với cô nàng: "A Noãn, em về phòng trước đi.". Dịch Noãn khó xử nhìn hai người, còn Cố Họa thì dời ánh mắt sang bên cạnh không nhìn anh.

Dịch Noãn vỗ hai tay, cô nàng cố nặn ra nụ cười: "Ôi, Miêu về rồi sao, chúng ta mau đến nhà hàng ăn đi, em đói quá. Đợi lát nữa Miêu còn phải về nhà, chắc là khuya lắm rồi...... hahaha."

Tần Giao nhìn Cố Họa, vẻ mặt không tốt: "A Noãn em về phòng đi, anh có việc muốn nói với em ấy." Dịch Noãn nhìn Cố Họa với vẻ mặt lo lắng, đành phải đi lên lầu .

Cố Họa không muốn nói chuyện với Tần Giao, bởi cô sợ bản thân không thể kiềm chế được cảm xúc. Vẻ mặt cô lạnh nhạt đi lướt qua anh lên lầu, Tần Giao bắt lấy cánh tay Cố Họa, cô càng muốn tránh né thì anh lại càng dùng thêm sức.

"Em đã gọi điện thoại cho bố mẹ, chắc lát nữa họ sẽ tới nhanh thôi. Em lên lầu lấy hành lý xuống." Cố Họa vừa nói vừa vùng vẫy.

Tần Giao nghe thấy Cố Họa im lặng lâu như vậy nhưng đối với lời nói của mình lại không kiên nhẫn muốn rời đi, làm trong lòng anh không hiểu sao lại dâng lên một cơn tức giận.

"Cố Họa! Em không muốn giải thích với anh về những chuyện em làm sao?" trong giọng Tần Giao có hơi chứa sự tức giận, anh cho rằng cô hiểu chuyện, nhưng đợi anh tan làm trở về chỉ thấy mỗi Dịch Noãn ở nhà, anh lấy điện thoại gọi mấy lần cô cũng không bắt máy.

Tần Giao tưởng tượng đến việc Cố Họa đi tìm gia đình Lý Hoa, nếu cô không khôn khéo mà chọc giận bọn họ, anh sợ, sợ cô gặp nguy hiểm, sợ cô một mình sợ hãi lại không ai đến cứu. Cũng may, anh đã nhanh chóng tra ra được tung tích của Cố Họa, mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Anh đã nói chuyện này không cần em nhúng tay vào!" Tần Giao không hề che giấu cảm xúc chính mình, Cố Họa cảm nhận được anh đang tức giận, nhưng cô vẫn không cúi đầu vẫn ngoan cố như vậy.

Ý đồ muốn trốn thoát, nhưng Tần Giao đã dùng thêm sức để giữ cánh tay của cô, Cố Họa bị đau, nhưng vẫn cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh.

Tần Giao nhìn thấy vết hằn đỏ trên tay cô, cuối cùng vẫn buông lỏng tay, Cố Họa chạy lên lầu giống như chạy trốn, mang theo hành lý lập tức rời đi.

Tần Giao thở dài thỏa hiệp, lẳng lặng đi theo Cố Họa, vươn tay xách hành lý, nhưng cô đã đẩy hành lý sang chỗ khác.

Tần Giao bật cười, cũng may anh cao hơn Cố Họa rất nhiều, lòng vòng một hồi thì chiếc vali vẫn rơi vào tay anh, nhưng cô cũng không hề buông tay. Hai người lại giằng co một lúc.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Họa cúi đầu chớp chớp mắt, nước mắt lặng yên không một tiếng động rơi xuống.

Tần Giao nhìn bóng dáng nức nở của Cố Họa nhịn không được đành buông vali bước tới trước mặt cô, cô quay đầu lại, không muốn anh nhìn thấy bản thân chật vật như vậy.

Tần Giao vươn cánh tay dài ra, Cố Họa rơi vào một vòng ôm ấm áp, hơi thở của anh lập tức vây xung quanh thân thể và tâm trí của cô.

"Thật là một chiếc túi khóc mà." Tần Giao hạ giọng nói với cô, trong giọng anh không có sự tức giận, chỉ có dịu dàng mà ngay cả Cố Họa cũng có thể cảm nhận được.

"Anh xin lỗi, không nên hung dữ với em." Tần Giao nói: "Khi một mình đối mặt với bọn họ, em có sợ không? Anh chỉ không muốn em gặp nguy hiểm. Anh có thể xử lý tốt chuyện này, chỉ là không nghĩ tới em đã đi trước một bước."

Cố Họa nức nở nhớ lại lúc chiều khi đối mặt với Vương Hùng và Lý Hoa, trong lòng cô rất sợ hãi, cô sợ bọn họ sẽ làm tổn thương cô khi không đạt được mục đích. Nhưng cô vẫn lấy hết can đảm, không hề rụt rè.

Dừng một lúc, Tần Giao lại nói tiếp: "A Noãn là em gái anh, bảo vệ con bé là trách nhiệm của anh."

Cố Họa cũng đã bình tĩnh, vùi mặt vào lòng ngực Tần Giao, cô phản bác: "A Noãn là bạn thân của em, bảo vệ cậu ấy cũng là trách nhiệm của em."

Nghe thấy Cố Họa nói, anh biết cô đã không còn tức giận nữa, anh vỗ vai cô: "Nhưng em vì chuyện này mà gặp nguy hiểm cũng không được."."

Tuy là Cố Họa đần độn, nhưng cô biết Tần Giao là không muốn mình rơi vào nguy hiểm, cô mỉm cười, nghĩ: Chính là vì anh, cho dù nguy hiểm, em đều không sợ.

Nhìn thấy Cố Họa bình tĩnh trở lại, Tần Giao nắm lấy bả vai cô, cúi đầu mỉm cười: "Vậy bây giờ, em có thể nói anh biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?"

Cố Họa gật đầu, bình tĩnh kể lại rõ ràng từng chi tiết chuyện xảy ra lúc chiều, cuối cùng là cầm bản ghi âm đến cục cảnh sát. "Ngày mai, chúng ta phải đến đồn cảnh sát một chuyến." Cố Họa nói.

Tần Giao gật đầu: "Được, ngày mai anh đến đón em." Tiếng xe ô tô từ xa lại gần, Tần Giao buông lỏng tay, Cố Họa vội vàng lau nước mắt.

Cố Nghị xuống xe kéo vali, quan sát thật kỹ người thanh niên trước mặt, Tần Giao lễ phép cười: "Chào chú, cháu là anh trai của Dịch Noãn".

Ba Cố đương nhiên biết Tần Giao, chẳng qua hai người chưa từng tiếp xúc với nhau: "Mấy ngày nay làm phiền cháu rồi." Ông cưng chiều xoa đầu Cố Họa: "Chơi vui đến vậy sao?"

Cố Họa gật đầu: "Bố, con đói rồi, chúng ta mau trở về đi." Cô làm nũng kéo cánh tay ba Cố.

Tần Giao nhìn bóng dáng cha con họ rời đi, mái tóc dài của Cố Họa dưới làn gió tùy ý vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ, anh đưa tay lên sờ một vệt nước mắt trên áo sơ mi: "Bẩn chết mất!" Nói là ghét bỏ nhưng anh lại mỉm cười.

Lại là một trận đau đớn quen thuộc, sắc mặt Tần Giao đột nhiên thay đổi, một tay ấn mạnh vào vị trí tim, ngay cả hô hấp cũng có chút hụt hẫng. Sau một thời gian, cơn đau mới chịu thuyên giảm.

Trở về nhà, Cố Họa và bố mẹ vui vẻ dùng bữa xong, sau một hồi tán gẫu những câu chuyện vui trong chuyến du lịch của họ, cô đành về phòng dưới sự thúc giục của Lâm Tú Nhã.

Lúc tự tổng kết lại những việc bản thân đã làm trong ngày hôm nay, Cố Họa mệt mỏi ngã xuống giường, tay cầm thỏ bông chọc vài cái: "Mày xem mày đi, trẻ con hết sức, lại khóc nhè!"

Con thỏ bông cúi đầu ngụy biện: "Nhưng anh ấy hung dữ với ta..." Con cún con nói tiếp: "Đó là bởi vì mày không nghe điện thoại, vừa về đến nhà cũng không cho anh ấy sắc mặt tốt. Mày nói xem, mình có sai không?"

Con thỏ không phục: "Anh ấy không cho ta quản chuyện này, ta còn không thể tức giận sao?" Con cún con lại lên tiếng: "Vốn dĩ việc giải quyết chuyện này là lý do cho sự tồn tại của anh ta."

Cố Họa vô lực buông hai con thú bông xuống: "Tất cả là tại mình làm cho rối tung lên......" Ngay sau đó, cô vỗ vào mặt mình: "Nghĩ gì vậy, mình chính là muốn mọi thứ rối tung lên mà!"

Trong phút chốc, cô hưng phấn như tiêm máu gà, phấn khởi trong chốc lát Cố Họa lại cảm thấy trong lòng có hơi bực bội: "Thế nhưng, mỗi khi gặp Tần Giao, có lúc sẽ không tự chủ được thấy khó chịu......"

Càng nghĩ càng phiền, Cố Họa ở trên giường lăn qua lăn lại, vùi mặt vào trong chăn, giống như hạ quyết tâm: "Mặc kệ nó, khó chịu thì khó chịu, dù sao anh ấy cũng sẽ dỗ mình!"

Ngày hôm sau Cố Họa ăn xong bữa sáng thì thất thần, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài nhà, đợi một lúc lâu, mãi mới nhìn thấy bóng dáng của Tần Giao: "Cuối cùng anh cũng đến." cô vừa nói vừa ngồi vào xe.

Tần Giao đóng cửa xe rồi quay về ghế lái: "Luật sư đã đến đó trước, còn tốn chút thời gian nữa xử lý một vài chuyện. Em ăn sáng chưa?"

"Em ăn rồi." Cố Họa vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc sandwich: "Em đặc biệt chuẩn bị cho anh, chờ lát nữa tới rồi anh nhớ ăn đó."

Tần Giao nhìn chiếc bánh sandwich: "Được, chắc sẽ ngon lắm đây." Anh không nói với cô rằng trên đường tới đây anh đã ăn sáng rồi, trên ghế sau còn mua ít đồ ăn nhẹ cho cô nữa.

Cố Họa hất cằm đắc ý: "Đương nhiên rồi, em mà làm thì chắc chắn sẽ ngon."

Ở cục cảnh sát, Vương Hùng vừa nhìn thấy Cố Họa, lập tức cau mày tức giận, đứng dậy và lao về phía trước, cô chưa kịp phản ứng thì nắm đấm của ông ta đã đến trước mắt cô...

~Hết~

___________

Choo: Nếu có lỗi sai gì thì mọi người cứ cmt để mình sửa ngay nhé😘