Mùa hạ ngày dài đêm ngắn, 7 giờ sắc trời dần tối, nhưng vẫn còn lộ ra ánh sáng.
Kiều Hề Chi rất muốn tắm rửa, nhưng niên đại này nông thôn không thường tắm rửa, đốt củi đun nước nóng để tắm.
Hiện tại thời tiết vẫn còn nóng, nam nhân dội chậu nước lạnh liền tương đương với tắm rửa một cái, nữ nhân dùng chậu nước ấm lau người.
Nguyên chủ là tiểu cô nương yêu cái đẹp, thường thường hay ồn ào muốn tắm rửa.
Kiều Tử Quân thường phải lên núi nhặt củi, đối với nguyên chủ một bụng oán giận.
Kiều Hề Chi còn chưa thích ứng với thân phận này, cô cũng ngại ồn ào muốn người lớn đun nước tắm cho cô.
Cô tự mình vào phòng bếp, cầm hộp diêm đặt trên bệ bếp, địa điểm nấu mới lạ nhưng đốt lửa nửa chút cũng không lạ.
Cô là người thích đi khắp nơi, loại chuyện thế này nhóm lửa dã ngoại thường có.
Một lát sau, cô châm chút lửa trên bếp xong.
Kiều gia có hai cái nồi sắt lớn, một cái cũ kỹ, một cái còn chút mới.
Cũ kỹ là dùng để nấu nước, mới hơn một chút chính là dùng để nấu ăn.
Sau khi lau nồi sắt lớn cũ kỹ sạch sẽ, Kiều Hề Chi hơi lặng đi.
Hiện tại thân thể này của cô mới mười bốn tuổi, là tiểu nữ hài choai choai, cố hết sức mới nâng được nồi sắt.
Lúc cô đang chuẩn bị bưng lên, Triệu Tú Lan bước vào.
Triệu Tú Lan trong tay còn cầm quả dưa chuột mới hái trên đất về, khó hiểu hỏi: “Kiều Kiều, con bưng nồi làm gì vậy?”
Kiều Hề Chi mím môi nói: “Con muốn nấu nước tắm rửa.”
Triệu Tú Lan không tán thành nói: “Con đứa nhỏ này muốn tắm rửa thì gọi người, không nói tiếng nào ở phòng bếp tự mình nấu nước, tay chân gầy mảnh này mà nhấc được nồi sao?”
Kiều Hề Chi muốn nói lại thôi: “Con……”
Cô không phải nữ hài tử vai không thể gánh, tay không thể xách, ngược lại cô có thể vác mấy chục cân xuyên qua rừng mưa, có thể một tay xách một xô nước không hề thở dốc.
Chẳng qua hiện tại, thể lực cỗ thân thể này quá yếu.
Triệu Tú Lan đặt dưa chuột ở trên bàn, đi đến phía sau Kiều Hề Chi: “Con lui đi, để mẹ tới.”
Triệu Tú Lan sợ Kiều Hề Chi nhấc không được nồi, không chỉ có dễ dàng đập hư nồi còn dễ dàng ném vào người mình.
Kiều Hề Chi đứng dậy lui ra phía sau vài bước, Triệu Tú Lan nhanh nhẹn bưng nồi lên trên bệ bếp.
Bà nhìn lửa nhỏ bốc lên, nói với Kiều Hề Chi: “Kiều Kiều là con đốt à?”
Nguyên chủ chưa từng đốt lửa qua, cho nên người trong nhà cũng không biết cô có thể nhóm lửa được không.
Kiều Hề Chi nghĩ nghĩ, nói: “Con thường nhìn mọi người nhóm lửa, con nhìn nên học được, không nghĩ tới lần đầu tiên nhóm lên lửa.”
Lời này hoàn toàn tìm không ra chút lỗi nào, Triệu Tú Lan cũng cảm thấy, là trẻ nhỏ học cái gì cũng nhanh.
Giọng nói của bà mang theo chút kiêu ngạo: “Kiều Kiều nhà ta từ nhỏ đã thông minh rồi.”
Kiều Hề Chi không quên mục đích của chính mình, cô cầm gáo gỗ múc nước vào trong nồi.
Triệu Tú Lan ở một bên nhìn, vừa tức giận vừa buồn cười: “Con múc nước như vậy đến tối cũng chưa được.”
Đứa nhỏ này hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ?
Bà trực tiếp nhắc thùng nước bên cạnh bếp trực tiếp đổ vào trong nồi.
Chảy xuống khó khăn lắm mới chỉ đến một phần ba nồi, chút nước này hoàn toàn không đủ.
Triệu Tú Lan đưa thùng gỗ cho Kiều Hề Chi: “Ra ngoài bảo nhị ca con xách thùng nước vào đây đi.”
Thùng gỗ cũng có chút nặng, Kiều Hề Chi lung lay mà nhấc ra ngoài.
Kiều Tử Quân chuyển hai chiếc ghế dựa ra, một cái để ngồi, cái nữa dùng để gác chân, thoải mái dễ chịu ở dưới tán cây ngô đồng hóng mát.
Kiều Hề Chi nhìn anh một cái, tự mình xách theo thùng gỗ đến vạc chứa nước bên cạnh.
Sau khi đổ đầy thùng gỗ, cô cố sức đi về phía trước.
Ở dưới cây ngô đồng nhìn nửa ngày Kiều Tử Quân rốt cuộc nhịn không được, vài bước đi đến trước mặt Kiều Hề Chi.
Ỷ vào Kiều Hề Chi chỉ cao đến ngực của mình, rũ mắt từ trên cao nhìn xuống: “Dáng vóc thì lùn lại không có sức lực sao không gọi người thế?”