Chương 4. Bánh bột ngô

Giữa mùa hạ tuy thường xuyên có mưa, nhưng thời tiết vẫn oi bức, Kiều gia bố trí bàn ăn ngoài sân, thỉnh thoảng một cơn gió đêm thổi qua, còn có thể tản bớt nhiệt.

Triệu Tú Lan bưng món cuối cùng ra đặt ở trên bàn, hỏi: “An An cùng cha chạy đi đâu rồi, sao còn chưa thấy bóng người?”

Kiều Hướng Võ cùng Kiều Tử Quân mới trở về không lâu, chỉ có Kiều Kề Chi biết rõ hai người đi đâu, cô giải thích: “Con đem canh trứng cho An An ăn, nó không cầm chắc nên tay bị phỏng sưng lên, ông nội dẫn nó đến chỗ Chu gia gia rồi.”

Trước kia Kiều Hề Chi đến nhà ba mẹ, em trai em gái chiếm tiện nghi chỉ cần có chút chuyện gì, bị xem thường bị chỉ trích chính là Kiều Hề Chi.

Kiều Tử Quân lập tức liền bất mãn: “Mày cũng không nhỏ nhắn gì nữa, ngay cả đứa con nít đều nhìn không tốt, cũng không cầu mày vì gia đình giảm bớt gánh nặng, mày đừng thêm phiền có được không?”

Anh vừa mới dứt lời, ông nội Kiều dắt Kiều Tử An đã trở về.

Kiều Tử An trên tay đắp thảo dược, dùng gạc trắng bọc lại, giọng nói non nớt bảo vệ Kiều Hề Chi: “Không trách Tam tỷ, là con muốn ăn trứng gà, không cầm được chén, Tam tỷ giúp con tiếp được, bằng không chén rơi xuống đất, canh trứng…… Cũng không ăn được……”

Ông nội Kiều lấy ra khí thế chủ nhà: “Được rồi được rồi, ăn cơm.”

Kiều Tử Quân kiêng kị ông nội Kiều, giận mà không dám nói gì, hừ một tiếng, cũng im lặng ngồi xuống ăn cơm.

Trên bàn bày ra ba món, một món là chả cá hấp ớt, thịt heo xào cải trắng, còn có dưa muối.

Thức ăn chính là bánh bột ngô làm từ bột ngô.

Niên đại này cây bổng tử (*) cũng chính là cây ngô.

(Cây ngô được gọi nhiều kiểu. Hà Bắc gọi là "Bổng tử", Sơn Tây gọi là cây "Ngọc mễ", tây bắc gọi là "Bao cốc".)

Gia đình nông thôn không giống trong thành ăn được cơm trắng, mua được gạo nấu một nồi cháo đã là xa xỉ.

Hôm nay vừa thịt heo lại thịt cá, Triệu Tú Lan do dự nửa ngày vẫn không nấu cháo.

Trong nhà không có nhiều gạo, vì vậy dùng tiết kiệm một chút, thức ăn hôm nay đã rất tốt rồi.

Kiều Tử Quân cắn một ngụm bánh bột bắp, một ngụm thịt, ăn đến đặc biệt thơm, thỏa mãn cảm thán: “Mẹ, hôm nay là ngày tốt gì thế, vậy mà có thịt heo ăn.”

Ngày thường chỉ có ăn tết mới có thịt heo ăn.

Hôm nay trùng hợp trong thôn gϊếŧ heo, Triệu Tú Lan cắn răng mua một cân thịt từ chỗ đồ tể ở cửa thôn.

Một nửa xào cải trắng, còn có một nửa ướp muối giữ lại bữa sau ăn.

Triệu Tú Lan liếc mắn nhìn anh ta một cái: “Ăn cơm đều không ngăn được miệng con, còn muốn ăn nữa không?”

Kiều Tử Quân sao có thể không biết nguyên nhân, còn không phải vì tiểu bạch nhãn lang kia à.

Anh nói năng ngọt xớt: “Ăn ăn ăn chứ, cơm mẹ con nấu ăn rất ngon.”

Bánh bột ngô hấp theo đầu người, ông nội Kiều với Triệu Tú Lan trong chén một cái, Kiều Hướng Võ cùng Kiều Tử Quân xuống đất làm việc ăn nhiều hơn trong chén có hai cái, Kiều Hề Chi cùng Kiều Tử An ăn uống ít mỗi người nửa cái.

Đây là thức ăn chính cứng nhất không có gì sánh nổi mà Kiều Hề Chi từng ăn qua.

Ở trong trí nhớ nguyên chủ, bột ngô làm bánh bột ngô so với bột kiều mạch (bột làm mì soba) làm bánh bột ngô mềm hơn rất nhiều.

Kiều Hề Chi vẫn cảm thấy nghẹn ở yết hầu khó có thể nuốt xuống, lúc này cô mới cảm thấy chén bánh canh kia thật sự là ‘ăn rất ngon’.

Bánh canh lúc này được đặt ở trước mặt Kiều Tử An, còn có canh trứng.

Chính là chén canh trứng hại nó buổi chiều bị phỏng tay kia.

Củ cải nhỏ ngồi ở trên ghế gỗ cao dành riêng cho nó, đẩy canh trứng đến trước mặt Kiều Hề Chi bên cạnh, chớp đôi mắt to ngập nước: “Tam tỷ, chị là người bệnh, cho chị ăn nè.”

Kiều Hề Chi xoa xoa đầu nhỏ của thằng bé: “Không cần, Tam tỷ ăn rồi, đây là để lại cho em.”

“Hừ,” Kiều Tử Quân ở một bên bất mãn, lại cảm thấy một tiếng hừ lạnh không biểu đạt được cảm xúc của anh, lại lên tiếng: “Cắt ——”

Anh đây là khinh thường, trần trụi ghen ghét.

Kiều Hướng Võ bị anh âm dương quái khí làm cả người nổi da gà, bất mãn trừng mắt liếc anh một cái: “Ăn cơm thì lo ăn ngon cơm là được rồi.”

Không đợi Kiều Tử Quân kịp lên tiếng, Kiều Tử An tay xúc một muỗng canh trứng đưa đến trước mặt anh: “Nhị ca ăn.”

Kiều Tử Quân đơ vài giây, sau đó cười nói: “Nhị ca không ăn, An An ăn mới nhanh cao lên được."

Kiều Tử An rất quật cường, lặp lại lời nói vừa rồi: “Nhị ca ăn.”

“Nhị ca không ăn, nhị ca ăn thịt rồi.”

“Nhị ca ăn.”

“Nhị ca không ăn.”

Như vậy sau hai lần tuần hoàn, ngay cả ông nội Kiều cũng không kiên nhẫn: “Kêu cháu ăn thì cháu ăn đi, thoái thác cái gì?”

Kiều Tử Quân: “……” Trong lòng anh khổ, nhưng anh không nói.

Anh nhất định là đứa con trai không được thương yêu nhất thôn Hạnh Hoa mà.

Kiều Hề Chi bên cạnh nhịn không được cong cong môi, bị Kiều Tử Quân mắt sắc bắt được, hung dữ trừng mắt liếc cô một cái.

Cuối cùng canh trứng cùng bánh canh chia ra cho Kiều Tử An với Kiều Tử Quân.

*

Dưa muối khô cứng không nỡ bỏ đi, chả cá hấp chưa khử hết tanh, thịt heo xào cải trắng thịt mỡ chiếm phần đa, bánh bột ngô vừa cứng lại khô nghẹn.

Bữa cơm tối này hoàn toàn khiến người ta không muốn ăn, Kiều Hề Chi lại cứng rắn ăn xong.

Kiều Hề Chi đã 4-5 năm rồi chưa từng ăn qua bữa cơm náo nhiệt như vậy, ngay cả cơm tất niên cơ bản đều là một mình cô.

Cha mẹ cô từng người có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, mà cô là sản phẩm không hạnh phúc của họ.

Có khi Kiều Hề Chi nghĩ, một người không có vướng bận cũng rất tự do tự tại.

Đói bụng tự mình nấu cơm, trời lạnh tự mình mặc thêm quần áo, trời mưa tự mình mang dù, sinh bệnh tự mình đi bệnh viện, một người cũng có thể sống tốt.

Nhưng mà, cô ăn qua cơm bà ngoại nấu, trời lạnh mặc áo len bà ngoại đan, nhận lấy dù ông ngoại đưa cô, sinh bệnh bà ngoại ông ngoại đưa cô đi bệnh viện.

Cô đã từng có được thân tình, về sau ở trong không biết bao đêm dài để lại nhớ nhung.

“Tam tỷ.”

“Tam tỷ.”

Kiều Tử An hô hai tiếng, Kiều Hề Chi mới lấy lại tinh thần.

“Làm sao vậy An An?”

Kiều Tử An chớp đôi mắt to khó hiểu: “Tam tỷ, sao mắt chị lại đỏ rồi?”

Kiều Hề Chi bình phục tâm tình, cong mắt cười: “Vừa nãy hạt cát bay vào trong mắt.”

Kiều Tử An kéo kéo góc áo cô: “Vậy Tam tỷ ngồi xổm xuống đi, An An thổi thổi cho chị, thổi hạt cát xong mắt sẽ không đỏ nữa.”

Kiều Hề Chi ngồi xổm xuống, nước mắt giống như không cần tiền, từng viên lớn lăn xuống.

Kiều Hề Chi đột nhiên rơi lệ làm cho Kiều Tử An hoảng sợ, lặng trong chốc lát, đứa nhỏ dỗ Kiều Hề Chi bằng giọng điệu người lớn thường ngày hay dỗ dành nó: “Tam tỷ không khóc không khóc, An An ôm một cái.”

Củ cải nhỏ cũng tiến vào trong lòng ngực cô, ôm cổ Kiều Hề Chi.

Khóc trong chốc lát, Kiều Hề Chi thu lại nước mắt, tiếng nói có điểm khàn khàn: “Tam tỷ đi rửa mặt cái đã.”

Kiều Tử An ngoan ngoãn buông tay ra: “Vâng.”

Tam tỷ không khóc nữa là tốt rồi.

Bạn nhỏ Kiều Tử An rất nghi ngờ, Tam tỷ khóc không giống với các bạn nhỏ khác, vì sao không có tiếng nhỉ?

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Tử Quân đi ra ngoài, Kiều Hướng Võ trở về phòng nghỉ ngơi, Triệu Tú Lan ở trong phòng bếp, ông nội Kiều đi đưa giỏ trúc cho Chu đại phu.

Cho nên vừa rồi một màn khóc thút thít không có tiếng động kia, chỉ có một mình bạn nhỏ Kiều Tử An biết được.

Sau khi Kiều Hề Chi lấy chậu nước rửa mặt xong, thương lượng với Kiều Tử An: “Chuyện vừa nãy đừng nói cho người khác được không?”

Kiều Tử An: “?” Vì sao không thể nói cho người khác?

“Được,” nhưng nó là bạn nhỏ nghe lời, gật gật đầu, rất hiểu lý lẽ nói: “An An sẽ không nói cho người khác biết chuyện Tam tỷ khóc nhè, An An giữ bí mật cho Tam tỷ.”

Kiều Hề Chi sờ sờ đầu của thằng bé: “An An ngoan quá~”

Kiều Tử An ngưỡng đầu: “Tam tỷ cũng ngoan ~”

Mới vừa bước vào nhà thì thấy màn tỷ đệ thân tình này - Kiều Tử Quân: “……”

Tỷ đệ tình thâm, anh rất dư thừa.