Chương 3.2: Bạch nguyệt quang của nam chính

Kiều Hề Chi quay đầu lại, mặt không biểu tình đối với mặt quỷ phóng đại trước mặt: “……”

Qua vài giây, Kiều Hề Chi không thét chói tai cũng không bị dọa sợ ngã xuống đất.

Mặt không chút biểu tình nhìn Kiều Tử Quân.

Thiếu niên trước mặt khí phách hăng hái lại mi thanh mục tú, nhưng tác phong có chút ngốc nghếch.

Kiều Tử Quân: “……” Không thú vị chút nào, vậy mà không bị dọa sợ.

Ngày thường, niềm vui Kiều Tử Quân lớn nhất chính là trêu chọc ‘Kiều Hề Chi’.

Bởi vì anh cảm thấy nguyên chủ là bạch nhãn lang.

Mặc kệ người trong nhà đối xử tốt đến đâu, cô ấy cũng không biết cảm ơn.

Một thân yếu ớt còn thích khóc, có con gái nhà nào như cô ấy đâu.

Anh có thể nghĩ đến cách trút giận chính là trêu chọc cô ấy.

Nguyên chủ càng khó chịu, anh liền càng vui vẻ.

Nhưng hôm nay có chút ngoài ý muốn, cô vậy mà không bị dọa đến.

Kiều Tử Quân cười nhạo một tiếng: “Ui chà, hôm nay thật sự là mộ phần lão tổ tông bốc lên khói xanh, mày còn giúp cho gà ăn.”

“Như thế nào, rớt xuống sông không chết đuối, tỉnh ngộ rồi?”

“Hay là nói, làm bộ làm tịch chọc mọi người càng thêm đau lòng mày?”

Lời châm chọc che trời lấp đất.

Nhưng Kiều Hề Chi không cách nào phản bác.

Người anh ta nói chính là nguyên chủ, nhưng cô đã trở thành nguyên chủ.

Kiều Tử Quân mới không lo lắng cô có khóc không, Kiều Hề Chi khóc cùng lắm thì anh liền ăn mắng.

Trong lòng anh oán khí tích lũy đã lâu, không phun không thoải mái.

Kiều Hề Chi không khóc cũng không nháo, anh có chút kinh ngạc.

Hôm nay cô em gái chiếm tiện nghi thành thật.

Thấy Kiều Hề Chi không nói lời nào, cứ ngốc ngốc đứng tại chỗ, anh lười phản ứng lại cô.

Kiều Tử Quân bước đến phòng bếp, lẩm bẩm: “Hôm nay hẳn là có thể ăn cá.”

Sau khi Kiều Tử Quân vào phòng bếp, không bao lâu Kiều Hướng Võ cũng đã trở lại.

“Kiều Kiều tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không con.”

“Không ạ.” Kỳ thật cả người cô đều khó chịu, cả người ra mồ hôi.

“Con ở trong sân chơi một lát trước, cha vào phòng bếp nhìn xem.” Kiều Hướng Võ nói.

Trong phòng bếp, Kiều Tử Quân ồn ào: “Mẹ, sao lại có canh trứng cùng bánh canh bột mỳ vậy?”

Triệu Tú Lan đang nấu cá: "Đúng lúc Kiều Kiều bệnh, bồi bổ thân thể cho nó.”

Kiều Tử Quân sớm đã quen việc Kiều Hề Chi được đối xử đặc biệt, thấy nhiều không trách: “Vậy còn có một nửa không ăn xong kia, nó còn ăn hay không, không ăn thì con ăn.”

Triệu Tú Lan liếc mắt nhìn anh, thả chút hành lá đã cắt vào cá chuẩn bị nhen nồi, “Kiều Kiều nói để lại cho An An, con hỏi Tứ đệ con có thể chia cho con một chút hay không đi.”

Kiều Tử Quân âm dương quái khí nói: “Ồ, nó còn giữ lại cho Tứ đệ ăn, sao ngày thường không thấy được nó có lòng tốt như vậy đi.”

Anh nói xong tức anh ách ra phòng bếp.

Vừa vặn đυ.ng phải Kiều Hướng Võ đi vào phòng bếp, Kiều Hướng Võ đập một cái lên cánh tay anh, “Đừng khi dễ em gái mày.”

Kiều Tử Quân khí thế nháy mắt tiêu tan một nửa, nhỏ giọng nói thầm: “Con đâu có khi dễ phần của nó.”

Triệu Tú Lan xào rau liếc nhìn bóng dáng Kiều Tử Quân: “Đứa nhỏ này.”

Kiều Tử Quân ra khỏi phòng bếp, tìm được Kiều Hề Chi vẫn đang cho gà ăn, đứng ở bên cạnh cô.

Anh châm chọc mỉa mai: “Chậc chậc chậc, ít làm bộ làm tịch đi, bạch nhãn lang không thân cho ăn cũng không kỳ vọng ngày nào đó có thể cho lại.”

Kiều Hề Chi nhàn nhạt nhìn anh một cái.

Kiều Tử Quân theo bản năng nuốt nước miếng, sao hôm nay anh cảm thấy cô em gái chiếm tiện nghi này ánh mắt có chút khác lạ.

Không đợi anh nghĩ nhiều, Triệu Tú Lan trong phòng bếp hô to: “Tiểu Quân, tới bưng thức ăn!”

Kiều Tử Quân không trêu chọc cô em chiếm gái tiện nghi nữa, chân bước vào phòng bếp.