Ăn quả dại, Triệu Tú Lan nhắc đến chuyện tay Kiều Hề Chi bị thương: “Kiều Kiều, tay của con có nghiêm trọng không? Sao lại bị thương?”
Kiều Tử An cùng rửa quả dại với Kiều Hề Chi tranh đáp lời: “Tam tỷ nói không cẩn thận quẹt một chút, không đau.”
Ánh mắt sắc bén của nó vừa nãy đã sớm phát hiện, cũng hỏi, còn đối với tay quấn băng gạc của Tam tỷ thổi phù phù.
Kiều Hề Chi cười nhạt sờ lên đầu nó, đáp một câu: “An An nói rất đúng.”
Triệu Tú Lan kéo tay Kiều Hề Chi qua, nhìn một vòng, hiển nhiên không nhìn ra cái gì.
“Không nghiêm trọng là tốt rồi.”
Kiều Tử Quân không kiên nhẫn: “Bị thương có một chút, cũng không phải thiếu tay thiếu chân!”
Lúc tụ hợp Kiều Hề Chi, trên tay cô dơ hề hề, băng gạc cũng dơ, trước khi trở về, anh lại cùng Kiều Hề Chi đi một chuyến đến nhà Chu lão đầu.
Anh còn ăn mắng một trận.
Triệu Tú Lan làm bộ muốn nắm lỗ tai anh, thân thể Kiều Tử Quân nghiêng sang một bên trốn.
“Tiểu tử thúi, mẹ còn chưa nói con đâu đó, con ngược lại khơi phiền trước.”
Bạn nhỏ Vương Đại Vĩ vừa ăn quả dại vừa xem diễn, vui sướиɠ khi người khác gặp họa ồn ào: “Ca ca An An bị mẹ anh ấy đánh rồi kìa ~”
Kiều Tử Quân niết mặt tròn nhỏ của nó: “Vương Cẩu Đản, nói bừa cái gì đấy.”
“Em không phải gọi là Vương Cẩu Đản!!!”
Trong sân Kiều gia một mảnh hoan thanh tiếu ngữ(*).
(*): lời nói tiếng cười, biểu thị bầu không khí vui vẻ, ấm áp.
Trong cánh đồng cao lương, hai nam tử đang đánh nhau.
Nói là đánh nhau, không bằng nói là đơn phương đánh người cùng với bị đánh.
Đánh người chính là Hứa Mặc, bị đánh chính là một người thanh niên, bộ dạng mới ngoài hai mươi.
Bị tiểu tử so với mình còn nhỏ hơn năm tuổi ấn trên mặt đất đánh, cũng thật mất hết thể diện.
Cũng may không có ai đến ruộng cao lương, bốn phía không có người trông thấy.
Hứa Mặc nắm đấm một phát lại một phát dừng ở trên người thanh niên, trong miệng thanh niên còn kêu huyên náo: “Con hoang chính là con hoang, kỹ nữ thối cùng người hỗn tạp sinh ra thằng con hoang có mặt mũi gì còn sống trên đời này, tao nếu là mày đã sớm hổ thẹn mà đâm đầu một cái chết quách rồi!”
Có lẽ là bị đánh không đủ đau, vẫn còn có sức lực kêu quỷ.
Đôi mắt Hứa Mặc đen nhánh một mảnh lạnh băng, ngũ quan kia rõ ràng không thể diện biểu tình gì.
Trên tay sức lực lại tàn nhẫn hơn một chút, đánh đến trước thanh niên một giây trước còn đang kêu gào, giây tiếp theo đau đến kêu oa oa.
Thẳng đến khi thanh niên không dám nói bậy nữa, Hứa Mặc mới dừng lại nắm đấm.
Cậu trên cao nhìn xuống nhìn xuống thanh niên nằm trên mặt đất mặt mũi bầm dập, đau đến mức không đứng dậy nổi.
Hứa Mặc lưu lại một câu: “Cách xa tôi một chút.”
Xoay người trở về đào chỗ đất chưa được một phần ba.
Sản lượng cao lương cao, ở nơi thổ nhưỡng cằn cỗi cũng sinh trưởng tươi tốt.
Nhưng sản lượng cao không chỉ là có cao lương, ngô, khoai lang đỏ, đậu nành, lúa mì…… Loại lương thực này sản lượng cũng cao.
Riêng cao lương khó gieo giống, đất thổ nhưỡng cứng rắn khó đào.
Nếu đều là sản lượng cao, ai sẽ nguyện ý để làm công việc mệt hơn chứ?
Huống chi mấy năm nay, tiền lời cao lương không nhiều bằng lúc trước, cũng thành việc nhà nông ít công điểm nhất.
Năm nay gieo hạt mùa hè, Hứa Mặc cần gieo giống xong mười mẫu đất cao lương, có thời gian một tháng.
Cậu bình thường một ngày trồng hơn ba phần là có thể trồng xong, ba phần với cậu mà nói một buổi chiều dư dả.
Bởi vì gieo hạt mùa hè bận rộn, cánh đồng cao lương cũng sẽ không có người đến, mỗi ngày đều chỉ có một mình cậu.
Hứa Mặc hôm nay xới đất đến hơi muộn chút, chưa từng nghĩ, có người trong ruộng cao lương.
Chính là thanh niên cậu vừa mới đánh đang dụ dỗ một cô nương, ở trong đất làm chuyện đồi phong bại tục thời đại này.
Thanh niên tên là Lâm Đại Trí, khi còn nhỏ thích bắt nạt Hứa Mặc, sau khi lớn lên thích bới móc.
Hứa Mặc thấy hai người đang ở trong đồng cao lương tình chàng ý thϊếp, coi như không nhìn thấy, làm công việc của mình.
Kết quả cô nương đi cùng Lâm Đại Trí cảm thấy hổ thẹn, người chạy rồi.
Người chạy rồi thì làm sao bây giờ? Tìm Hứa Mặc gây phiền phức thôi, ai bảo cậu không biết tốt xấu như vậy đến phá hư chuyện tốt của Lâm Đại Trí hắn!
Mới đầu, Hứa Mặc không phản ứng lại hắn.
Sau đó, Lâm Đại Trí bị ấn trong đất đánh.