Chương 27.1: Đồ hỗn trướng

Một lúc lâu sau, Lâm Đại Trí bị đánh đến nằm trên mặt đất kêu quỷ xong rồi, rốt cuộc lề mà lề mề bò lên.

Hắn khập khiễng, ôm một gương mặt sắc thái rực rỡ, giơ tay lau máu khoé miệng một cái.

Nói xằng bậy: “Tao phi~, con hoang mày còn dám đánh tao, tao đây trở về nói cho ba tao, đừng nói tới chuyện trồng cao lương, phân heo cũng không cho mày nhặt!”

Hứa Mặc đánh hắn cũng không phải một hai lần.

Lâm Đại Trí khi còn nhỏ là một tiểu mập mạp, sức lực lớn hơn các bạn nhỏ khác, là tiểu bá vương trong đám trẻ con.

Sau mông có vài tiểu đệ truy phủng, duy chỉ có Hứa Mặc tiểu con hoang này, ánh mắt cũng chưa cho hắn một cái.

Lâm Đại Trí mười một tuổi, thường xuyên mang theo một đám trẻ con đoạt cỏ cắt cho heo của Hứa Mặc, không đoạt được cỏ liền đánh cậu.

Tiểu Hứa Mặc bảy tuổi cứng cỏi chịu khi dễ, cũng không cáo trạng cũng không khóc lóc đáng thương.

Thẳng đến khi chín tuổi, tiểu Hứa Mặc học được cách trộm giấu cỏ heo đi, liền bắt đầu bị đánh.

Cậu bé ăn đánh không ai quan tâm, Mạnh Thu Vân chỉ hỏi một câu, ngay cả thuốc cũng chưa từng dẫn cậu đi lấy.

Trong nhà không có tiền cho cậu đi khám đại phu, cậu cắt cỏ heo kiếm công điểm chỉ có thể nói lắp.

Mười tuổi, Hứa Mặc chịu qua rất nhiều trận đánh, rốt cuộc có thể đánh thắng đám người bắt nạt cậu.

Khi đó còn nhỏ tuổi xuống tay nặng, lúc ấy đánh Lâm Đại Trí đánh vào bệnh viện.

Đám trẻ ở đây đều bị dọa ngốc, từ đó về sau cũng không dám bắt nạt Hứa Mặc nữa.

Hứa Mặc đả thương người thiếu chút nữa bị người Lâm gia đưa đến đồn công an.

Cha Lâm Đại Trí lúc ấy chỉ là một thành viên nhỏ đại đội Tảo Hoà, bởi vì đọc qua sách, có thể chịu khổ, chịu tiến tới, sau lại thăng làm phó đội trưởng.

Hứa Mặc mấy năm nay mỗi lần được phân việc vừa mệt, công điểm lại ít, cũng có bút tích của hắn.

Cha Lâm Đại Trí bởi vì con trai bị đánh vào bệnh viện, đối với Hứa Mặc giống như “Có ý kiến”.

Nhưng lại không rõ ràng, chỉ thể hiện ở chỗ để Hứa Mặc được phân công việc không tốt lắm.

Lâm Đại Trí bị đánh vào bệnh viện trí nhớ không dài, luôn thích trêu chọc Hứa Mặc.

Sau đó cũng bị đánh, chỉ là không nghiêm trọng.

Lần này Hứa Mặc cũng không hạ độc thủ, Lâm Đại Trí còn có thể tự mình bò dậy.

……

Đồng ruộng, các thôn dân đang tất bật.

Đại đội trưởng Vương Chí Thành cùng phó đội trưởng Lâm Hoành Viễn, đang ở đồng ruộng xem xét tiến triển lần gieo hạt mùa hè này.

“Năm nay mưa nhiều lại không hạn, thu hoạch khẳng định tốt đây.” Lâm Hoành Viễn híp mắt bị mặt trời phơi đến không mở ra được, vui mừng nói.

Đại đội trưởng Vương Chí Thành cũng gật gật đầu: “Thu hoạch hẳn là tốt ——”

“Ba, có người đánh con ——”

Nơi xa, Lâm Đại Trí khập khiễng cao giọng hô to, cắt ngang hai người đang nói chuyện với nhau.

Thôn dân lao động bị giọng nói hấp dẫn, tốp năm tốp ba ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Lâm Hoành Viễn không nhịn được đỡ trán, nhấc chân đi đó. Đồ hỗn trướng này bao lớn rồi còn chỉ biết cáo trạng!

Lâm Hoành Viễn nhìn thấy con trai hỗn trướng, nổi giận đùng đùng lại khắc chế âm lượng: “Đồ hỗn trướng làm gì đấy! Mọi người đều đang làm việc, mày lại chạy đi nơi nào! Mày hôm nay không làm xong việc không được bước vào cửa Lâm gia!”

Đồ hỗn trướng không có tiền đồ này, cả ngày lười biếng là muốn hại chết cha già hắn sao?

Lâm Đại Trí ấp úng: “Con con con ——”

Vương Chí Thành mày nhăn lại, sắc mặt không vui bày ở trên mặt: “Đồng chí Lâm Đại Trí, mọi người đều đang làm việc, cậu đi đâu vậy, khiến cho một thân lấm bùn với bị thương?”

Lâm Hoành Viễn này tích cực vươn lên, kiên định chịu làm, con trai lại đối lập rất lớn, thật sự là không thể tưởng tượng.