Tạ thù: có thể hiểu là thù lao cảm ơn, để người ta trên mặt tâm lý có thể tiếp nhận, người ta vì trợ giúp bạn bỏ ra vất vả nên việc nhận một ít thù lao là bình thường.
Kiều Tử Quân ăn xong nướng nấm hai mắt tỏa sáng, vị giác đã hoàn toàn bị chinh phục.
Kiều Hề Chi cảm thấy nấm mới nướng quá nóng, cầm để lạnh không nhúc nhích.
Tầm mắt Kiều Tử Quân dừng ở nấm trên tay Kiều Hề Chi: “Tam muội à, nếu không em lại nướng thêm cho nhị ca chút?”
Người cả ngày gọi Kiều Hề Chi Kiều Hề lúc này đã bị hai xiên nấm nướng thu mua, dùng xưng hô muội muội ca ca này có vẻ hai người thân thiết vô cùng.
Hiện tại mới khoảng 10 giờ, cách giờ cơm còn sớm, Kiều Hề Chi cũng không đói bụng, dưới ánh mắt tha thiết của Kiều Tử Quân, lại đưa cho anh một xiên nấm.
Nhân tiện nhắc nhở: “Nấm này không phải của chúng ta đâu.”
Kiều Tử Quân cầm nấm, mộng lớn mới tỉnh: “Xong rồi, nấm này nếu như có độc, chúng ta hôm nay đều phải chết trong núi……”
Mặt khác, hai người cũng ăn nấm dùng ánh mắt nhìn kẻ nhược trí, nhẹ như lông hồng nhìn anh một cái.
Kiều Hề Chi đưa một xiên nấm nướng còn sót lại trong tay cho Hứa Mặc, chỉ chỉ đám nấm: “Những cái đó có cần nướng hết không?”
Cô là muốn giúp Hứa Mặc nướng nấm, xem như trả nhân tình của cậu.
Kết quả Hứa Mặc lại cho mấy xâu nấm, cô bất đắc dĩ, coi như là thù lao nướng nấm đi.
Tiểu cô nương bên cạnh đống lửa bị khí nóng hun đến sắc mặt ửng đỏ, cặp mắt lưu quang kia so với tia lửa còn sáng hơn.
Dáng vẻ cô ngồi xổm một bên, có vài phần cảm giác tiểu muội muội ngoan ngoãn nhà bên.
Trừ bỏ bên ngoài khuôn mặt, tay trắng nõn cũng bị ngọn lửa làm cho đỏ bừng.
Lòng bàn tay cô còn có vết thương, nhiệt độ cao như vậy, miệng vết thương không đau đớn hơn sao?
Kiều Hề Chi xác thực không có bất luận cảm giác không khoẻ gì.
Mà Kiều Tử Quân không rối rắm nấm có độc hay không nữa, rốt cuộc tìm được ra ngọn nguồn cái cảm giác chỗ nào đó không thích hợp rồi.
Đó chính là trên tay Kiều Hề Chi bọc miếng vải đen, như thế nào cực kỳ giống từ chỗ hổng góc áo Hứa Mặc xé xuống vậy kìa?
Hai người này đã phát sinh cái gì mà anh không biết?!
Hứa Mặc chần chờ nhận lấy nấm, đang muốn nói chuyện.
Kiều Tử Quân kích động không ngừng áp chế nói ra sớm hơn cậu một bước: “Kiều Hề Chi! Cái trên tay em là tiểu tử này cho?"
Kiều Hề Chi ngẩng đầu: “Vâng, làm sao vậy?”
Kiều Tử Quân nghiến răng nghiến lợi, cô như thế nào có thể tùy tiện dùng quần áo nam nhân thúi để băng bó?
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (*), không dễ nói nhiều trước mặt người khác làm gì, anh âm thầm tức giận: “Không có việc gì!”
(*): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Kiều Hề Chi không thể hiểu được mà nhìn anh một cái.
Hứa Mặc đôi mắt buồn bã, trên mặt không chút thay lộ ra bất luận cảm xúc gì.
Trong không khí đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp: “Kiều nhị ca yên tâm, nấm không có độc, tôi đi trước.”
Thiếu niên đứng dậy dập tắt lửa, một tay cầm xiên nấm, một tay khác nhắc sọt tới để sát vào trên sọt bên cạnh của Kiều Hề Chi rồi nghiêng xuống trút.
“Từ từ ——”
Tiếng vang xôn xao qua đi, nấm có trong sọt Hứa Mặc, tất cả đều trút vào sọt chỉ có mấy cây nấm kia.
Cậu động tác liền mạch lưu loát, không cho người khác nửa chút cơ hội ngăn cản.
Kiều Hề Chi nhíu mày, đi qua đi nhấc cái sọt: “Nấm này chúng tôi không thể nhận.”
Hứa Mặc đối mặt với từ chối của Kiều Hề Chi đã miễn dịch: “Thù lao cảm ơn nướng nấm.”
Kiều Hề Chi đè lại sọt Hứa Mặc: “Vừa rồi đã được cho.”
Tuy rằng đều vào trong bụng Kiều Tử Quân.
Kiều Tử Quân cũng tán thành nói: “Nấm là cậu hái, dính ánh sáng của cậu còn ăn của cậu, chúng tôi không có đạo lý còn muốn nhận của cậu nhiều nấm như vậy.”