Chương 22.2: Nướng nấm

“Là sách bạn học trong ban, xem ở trường.”

Miễn miễn cưỡng cưỡng, lừa dối qua ải.

……

Hứa Mặc mất hơn mười phút mới trở lại, tay phải cậu xách theo sọt ướt, tay trái cầm gậy gỗ đã gọt tốt.

Cậu vừa rồi ở bên dòng suối rửa nấm sạch sẽ, chuẩn bị nướng nấm ăn, đáp kê củi gỗ, một bộ tư thế muốn nhóm lửa.

Vì phòng ngừa lửa bén tới lá cây xung quanh, cậu dọn ra một khoảng đất trống.

Kiều Tử Quân ngăn cản: “Đừng đừng đừng, vạn nhất nấm này thực sự có độc, vậy cũng không đáng giá, không cần lấy mạng mình để chứng minh đâu."

Nấm khác khả năng không có độc, nhưng nấm hồng cô ăn chết người kia, anh bất luận thế nào cũng cảm thấy có độc.

Hứa Mặc dùng hành động đáp lại, động tác thuần thục xâu nấm lên.

Thích nấu ăn dã ngoại nướng BBQ ở bên ngoài, Kiều Hề Chi liếc mắt một cái liền biết cậu là người thạo tay.

Nhìn thủ pháp xâu chuỗi này, chuyện nướng nấm phỏng chừng làm không ít.

Vài phút qua đi, cô thu hồi phán đoán của mình.

Rốt cuộc là cái hiểu lầm gì, khiến cô cảm thấy một người nướng nấm đến đen thùi lùi, sẽ là tay thạo nướng BBQ?

Thiếu niên ngồi dưới đất, vẻ mặt bình tĩnh, không có nửa điểm nướng nấu không tốt mà buồn rầu.

Xem ra, là tập mãi thành thói quen.

Kiều Tử Quân ngược lại bị dáng vẻ nghiêm trang của cậu chọc cười: “Nấm này có thể ăn sao?”

Cho dù không có độc, cũng khó có thể xuống miệng!

Hứa Mặc gật đầu: “Ừm.”

Có thể ăn, chính là hương vị kém hơn một chút.

Kiều Hề Chi nhìn không được, người này quá phí phạm của trời.

Nấm nướng cô từng ăn, dùng than lửa nướng là tốt nhất, nguyên nước nguyên vị, lại rắc lên một chút muối, khí mùi hương tiên.

Mà Hứa Mặc, lúc trước nấm thật sự là ăn chùa, đồ nướng chú ý mức lửa với trở đúng cách, cậu đốt lửa lớn lại không trở bề, có thể nướng ra nấm ngon mới là lạ.

Giây tiếp theo, thiếu niên đem nấm đốt cháy đến bên miệng thổi thổi, mắt thấy sắp vào miệng.

Kiều Hề Chi kêu dừng: “Chờ một chút.”

Hứa Mặc mí mắt khẽ nâng, chờ đoạn sau của cô.

“Nấm kia vẫn là đừng ăn, một lần nữa nướng đi.” Hứa Mặc nướng không nhiều lắm, chỉ ba xiên, một xiên ba bốn nấm, cho dù ba xiên này không được, còn có rất nhiều nấm có thể nướng.

Thiếu niên cân nhắc một lát, chần chờ gật gật đầu: “Được.”

Trước khi cậu chuẩn bị động thủ với đám nấm tiếp theo, Kiều Hề Chi vội vàng nói: “Tôi tới nướng đi, cậu xâu nấm.”

Hứa Mặc duỗi tay đến hướng nấm dừng lại, nửa ngày, phun ra một chữ: “Được.”

Cậu rất bất ngờ, trước đó không lâu tiểu cô nương còn xa cách cậu vậy mà chủ động ngỏ ý cùng nhau nướng nấm.

Chủ động đề nghị cùng nhau nướng nấm - Kiều Hề Chi ngoại trừ nhìn không được cậu phí phạm của ngoài trời.

Còn bởi vì Hứa Mặc từng giúp cô, cô thiếu cậu, Hứa Mặc không biết nướng nấm, cô sẽ.

Cô giúp Hứa Mặc nướng nấm, cô không nợ cậu nữa.

Hai người cộng sự, Kiều Tử Quân làm vật trang trí.

Em gái chiếm tiện nghi của anh rốt cuộc là tự tin từ đâu ra, cho rằng bản thân nướng nấm sẽ tốt hơn Hứa Mặc đó?

Hai người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, tuy rằng anh cũng tốt hơn.

Thời gian lại từ từ trôi qua, thay người đi một lần nữa nướng chín nấm.

Lần này nấm tản mát ra mùi hương đặc trưng riêng biệt của nó, câu lấy Kiều Tử Quân tròng mắt đều nhìn thẳng.

Nấm thơm như vậy là em gái chiếm tiện nghi của anh nướng ra sao?

Kiều Hề Chi đưa nấm nướng chín cho Hứa Mặc: “Tốt rồi, có thể ăn."

Lần này dùng một lần nướng sáu xiên, Hứa Mặc chỉ lấy hai xiên, còn lại để cho Kiều Hề Chi.

Cô ngược lại không thoái thác nữa, chia hai xiên cho Kiều Tử Quân đang nhìn chằm chằm.

Kiều Tử Quân đã đem nấm rốt cuộc có độc hay không hoàn toàn vứt ra sau đầu.

Ở trước mặt mỹ thực, định lực của anh như mây khói thoảng qua, nói tán liền tán.

Nấm nóng hổi hô hô vào miệng, nấm nướng hương vị beo béo, tươi mà không nị, tư vị kia giống như ăn thịt, chỉ hai xiên, không mấy miếng đã ăn xong rồi, làm người ta chưa đã thèm mà.