Nghe được Kiều Hề Chi nói rõ ngày mai mang quả đỏ về cho nó.
Đang có chút thất vọng - Kiều Tử An nâng đầu nhỏ lên, trong mắt nhiều hơn vài phần nhảy nhót: “Được nha được nha, Tam tỷ thật tốt.”
Kiều Hề Chi do dự trong chốc lát, mang đống quả đỏ ở cửa sân vào, đặt lên trên bàn ăn cơm.
Kiều Tử An còn chơi trong sân, còn thỉnh thoảng nhìn một cái.
Kiều Hề Chi trở về phòng, tiếp tục đọc sách. Nguyên chủ năm nay mới vừa học xong sơ nhất (lớp 7), thành tích ở trong ban dưới trung bình, ông nội Kiều vẫn hy vọng cô có thể đọc sách, cũng không có bởi vì thành tích mà không cho cô tiếp tục học.
Cái này nếu đặt ở trong nhà khác, sách cũng không được đọc, đọc sách lãng phí tiền còn không bằng sớm một chút xuống đất làm việc giúp trong nhà kiếm công điểm.
Hiện tại còn chưa khôi phục thi đại học, đọc sách ở nơi thôn trang nhỏ bần cùng này không được gia trưởng coi trọng cho lắm.
Nhưng Kiều Hề Chi là người được giáo dục qua “Tri thức thay đổi vận mệnh”, vẫn rất coi trọng học tập.
Sách giáo khoa đời sau với hiện tại có khác biệt rất lớn, nhưng cô tốt xấu cũng là sinh viên năm 4 trường đại học danh tiếng, năng lực tự học còn tạm được.
Không bao lâu, cửa sân lại bị người gõ vang.
Kiều Tử An mở cửa có chút chậm, chờ nó mở cửa, người ngoài cửa có điểm không kiên nhẫn: “Sao lại chậm như vậy.”
Là Lâm Vân Hà, còn mặc áo ngắn màu lam kia, bím tóc bánh quai chèo cứng nhắc.
Kiều Tử An nhận ra cô ta, cô ta là cái chị thường xuyên chơi với Tam tỷ, nhưng Kiều Tử An không thích cô ta cho lắm.
Bởi vì không thích Lâm Vân Hà, nó đứng đó không lên tiếng, cũng không gọi chị mình.
Lâm Vân Hà ngược lại không để ý nó, cô ta hôm nay chủ yếu là đến tìm Kiều Hề Chi.
Chuyện Kiều Hề Chi đuối nước hôn mê ngã bệnh cô ta có nghe nói, nhưng cô ta không đến gặp Kiều Hề Chi.
Lâm Vân Hà còn chờ Kiều Hề Chi chủ động tới tìm cô ta, kết quả hôm qua trên đường gặp được Kiều Hề Chi cũng chưa nói chuyện với cô ta, cũng không có nhiệt tình như ngày xưa.
Cô ta đương nhiên kìm nén không được, hôm nay mang theo trong túi một khối bánh hạch đào, chính là lấy tới dỗ dành người.
Cô ta cảm thấy, Kiều Hề Chi có thể là đang tức giận cô ta không đến gặp cô, ở trong mắt Lâm Vân Hà, Kiều Hề Chi chỉ là ngốc bạch ngọt, chỉ cần dỗ dành là tốt rồi.
Lâm Vân Hà cười hì hì: “An An à, Tam tỷ em đâu?”
“Tam tỷ…… Ở trong phòng.”
“Ở trong phòng là tốt rồi.”
Lâm Vân Hà đi thẳng vào sân, Kiều Tử An hữu tâm vô lực, cũng không ngăn được cô ta, đành phải đi theo phía sau nhìn chằm chằm cô ta.
“Kiều Kiều ——”
“Kiều Kiều ——”
Lâm Vân Hà vừa đi vừa gọi người, giọng nói vừa lớn lại gấp không chờ nổi.
Tựa như là có việc gì vui không kịp chờ để chia sẻ.
Kiều Hề Chi nghe tiếng từ trong phòng đi ra, trên mặt cũng không có bất luận cái biểu tình vui sướиɠ gì.
Lâm Vân Hà khóe miệng ý cười cứng lại vài giây, rồi rất nhanh khôi phục tự nhiên.
Cô ta dùng giọng điệu nói giỡn: “Kiều Kiều, cậu có phải giận tớ không?”
Kiều Hề Chi sắc mặt bình tĩnh thong dong, giọng nói không lạnh không nhạt: “Tôi tức giận cái gì?”
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai Lâm Vân Hà thấy Kiều Hề Chi như vậy.
Lần đầu tiên là ngày hôm qua.
Chỉ là ngắn ngủn mấy ngày, tựa như thay đổi thành người khác.
Lâm Vân Hà nụ cười trên mặt có chút không duy trì được: “Kiều Kiều, tớ biết cậu ngã bệnh, mấy ngày nay không phải không tới thăm cậu, tớ không giống cậu, phải làm giúp việc trong nhà cậu cũng biết đấy.”
Đang nói, cô ta lại từ trong túi lấy ra một khối bánh hạch đào: “Cậu xem, tớ mang theo đồ ăn ngon cho cậu, bản thân tớ cũng không nỡ ăn, cậu đừng giận tớ nữa được không?”