Bình An khấu :
Trời xanh lam, đám mây trắng sữa, nắng vàng rực rỡ chiếu xuống đồng ruộng, màu vàng của bông cải, màu xanh lá của ruộng bắp, dòng suối trong vắt thấy đáy, cỏ lau theo gió phiêu lãng.
Vẻ đẹp thiên nhiên mang đến là thuần thiên nhiên, vẽ cho niên đại màu xám đơn sơ này một nét bút sắc màu rực rỡ.
Cuối ngày, mọi người mỏi mệt đóng cửa trước lúc trời tối hết, rốt cuộc cũng có được một lúc nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong, trong sân Kiều gia, một nhà tụ họp ở dưới tán cây ngô hưởng mát.
Cái bàn ăn cơm đã bị dọn lại đây, người một nhà ngồi một vòng quây quanh bàn.
Nói là hóng mát, không bằng nói là ‘họp gia đình’.
Người khởi xướng "cuộc họp’ là ông nội Kiều, ngồi ở trên ghế nằm chuyên dụng của ông.
Ông nội Kiều thần sắc nghiêm túc, trong giọng nói có chút ý tứ chỉ trích: “Kiều Hướng Võ, anh có phải lại để Kiều Kiều chịu ủy khuất không.”
Ngồi đối diện ông nội Kiều - Kiều Hướng Võ cảm thấy oan uổng: “Cha à, cha nói cái gì vậy, con có thể để Kiều Kiều chịu ủy khuất gì được.”
Con gái ông được cha ông bảo vệ chặt vô cùng, để Kiều Hề Chi chịu ủy khuất, đây không phải đang động thổ trên đầu thái tuế sao?
“Kiều Kiều vừa nhặt củi vừa rửa chén, con bé nào phải làm việc gì, anh nói xem có phải anh ép buộc nó không.”
Ông nội Kiều cũng không tiện chất vấn con dâu, lại ở trên người con trai mình.
Ngồi như tượng - Kiều Tử Quân vậy mà bất bình thay bản thân, nhỏ giọng nói thầm: “Nhặt chút củi, rửa chút chén thôi mà, cái này tính là cái ủy khuất gì, cháu cũng thường xuyên làm.”
Ông nội Kiều coi cháu gái làm bảo bối, coi cháu trai là cây cỏ: “Cháu không giống.”
Kiều Tử Quân dần dần lớn tiếng: “Có gì không giống, không phải đều là con cháu của ông?”
Sợ hai ông cháu nháo lên, Triệu Tú Lan vội vàng giải thích: “Cha, chúng con không ủy khuất Kiều Kiều đâu, là Kiều Kiều lớn lên hiểu chuyện, nói là muốn giúp chúng ta giảm bớt gánh nặng, con bé hiểu chuyện thêm nhiều rồi.”
Kiều Hề Chi tiếp lời của Triệu Tú Lan nói: “Ông nội, củi là tự cháu muốn nhặt, chén là tự cháu muốn rửa, năm nay cháu mười bốn tuổi, cũng nên làm giúp việc trong nhà.”
Tiểu cô nương nói thật tình thật lòng, trong mắt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hành động của Kiều Hề Chi, ông nội Kiều cũng xem vào trong mắt, chỉ là chính ông không muốn tiếp thu.
Cháu gái nhỏ ông nâng niu ở trong tay không nỡ chịu nửa chút ủy khuất, giống như đột nhiên không cần ông nâng nữa.
“Kiều Kiều, cháu còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều như vậy.” Ông nội Kiều nói.
Nếu điều kiện cho phép, Kiều Hề Chi cũng muốn làm đại tiểu thư mặc áo thì duỗi tay, cơm tới thì há miệng.
Nhưng ăn no mặc ấm ở Kiều gia đều là vấn đề, mỗi người đều gánh vác một phần trách nhiệm, tuổi còn nhỏ cũng không phải cái cớ cô dùng để sống trong nhung lụa.
Nhà này mỗi người đều rất tốt, ông nội vô thường yêu thương cô, nhị ca ngoài miệng dỗi cô nhưng trên hành động lại trợ giúp cô, ông bố mặc dù ít nói nhưng cũng rất quan tâm cô, bà mẹ từ ái dịu dàng, còn có một đứa em trai ngoan ngoãn lòng ấm áp.
Tuy rằng tất cả điều này đều bởi vì cô là ‘Kiều Hề Chi’, nhưng hiện tại cô thật sự không phải là Kiều Hề Chi sao?
Từ nuông chiều từ bé đến hiểu chuyện nghe lời, chuyện chỉ diễn ra gần một sớm một chiều.
Xác thực cần một nguyên nhân hợp lý.
Kiều Hề Chi nghĩ nghĩ, tìm cái nguyên nhân dễ dàng thuyết phục người tin: “Mấy ngày trước, cháu thiếu chút nữa chết đuối trên sông, lúc ấy cháu đã nghĩ, cháu cái gì cũng còn chưa làm mà chết đi, một hồi nhớ tới mọi người đối xử với cháu tốt như vậy, cháu lại rất vô lương tâm, đến cuối cùng ngay cả cơ hội báo đáp cũng không có.”
Trong giọng nói mềm như bông của tiểu cô nương mang theo thái độ kiên định không lay chuyển: “Rất may mắn, cháu không chết, sau khi tỉnh lại cháu liền thề nhất định phải hiếu kính mọi người thật tốt.”