Chương 14.2: Ân cứu mạng

Vốn tưởng rằng, mẹ Hứa sẽ tái giá, nhưng không ngờ bà ấy tự nguyện vì cha Hứa thủ tiết ba năm.

Lúc ấy, người trong thôn đều cảm thán Hứa gia cưới được nàng dâu tốt.

Sau đó hướng gió đổi chiều, bởi vì mẹ Hứa nửa năm sau mang thai, cha Hứa đã chết, đứa con trong bụng mẹ Hứa là của ai?

Bất luận là của ai, tất cả đều biết đứa trẻ trong bụng này là dã chủng.

Gièm pha từ ngay lúc đó đến nay đều có người lấy ra trà dư sau bữa cơm.

(Thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà, nói về đủ mọi đề tài của cuộc sống, trà dư tửu hậu.)

Mẹ Hứa khó sinh, sau khi sinh hạ Hứa Mặc thì buông tay nhân thế, cậu vừa sinh ra không cha không mẹ, chỉ còn một bà nội không có quan hệ huyết thống.

Trong thôn đều nói Mạnh Thu Vân lòng dạ rộng rãi hơn ruộng đậu nành, nuôi con hoang không rõ lai lịch, nếu là ông nội Hứa còn sống sẽ không để bà cho Hứa gia cái hổ thẹn như vậy.

Hứa Mặc tuy rằng họ Hứa, nhưng không được nhập gia phả họ Hứa.

Bởi vì cậu không đủ tư cách.

Mạnh Thu Vân nuôi Hứa Mặc lớn, luôn là ăn bữa nay lo bữa mai, khi còn nhỏ Hứa Mặc gầy đến mức trơ xương, sau khi lớn lên tốt hơn chút, nhưng vẫn gầy.

Bảy tuổi Hứa Mặc được phân một phần việc cắt cỏ cho heo, nhưng những đứa trẻ trong thôn bằng tuổi cậu hoặc là lớn tuổi hơn luôn bắt nạt cậu.

Thậm chí còn cướp cỏ heo cậu vất vả cả ngày mới cắt được.

Cậu đánh không thắng những đứa trẻ đó, bởi vì bọn họ là một đám, mà cậu chỉ có một.

Cậu mỗi ngày đều kiếm không đủ công điểm, thường xuyên đói bụng.

Chín tuổi năm ấy, cậu học cách thông minh lên, mỗi lần trở về cậu đều mang sọt không, đêm tối mới đi lấy cỏ heo giấu kỹ về.

Nhưng vẫn thường xuyên bị đánh.

Mười tuổi năm ấy, cậu dựa vào muốn sống hung ác của mình, đánh thắng đám trẻ bắt nạt cậu, kiếm được đủ công điểm cắt cỏ heo.

Mười một tuổi năm ấy, cậu lấy thức ăn mình săn được trong núi đi tìm vợ đại đội trưởng, đổi một phần nhiều công điểm hơn một chút, đối với cậu mà nói lại là công đặc biệt vất vả.

Cậu không lấy được đủ công điểm.

Mười hai tuổi, cậu kiếm đủ công điểm, nhưng phần công điểm kia cũng chỉ nhiều hơn cắt cỏ heo một chút.

Cho tới bây giờ, Mạnh Thu Vân đều ngóng trông Hứa Mặc có thể có được một phần công nhiều điểm hơn một chút.

Mạnh Thu Vân phát sầu: “Cái này rốt cuộc phải chờ tới khi nào mới có thể kiếm nhiều công điểm hơn đây, cháu năm nay đã mười sáu, qua mấy năm nữa phải thành gia, điều kiện này của nhà chúng ta, cô nương nhà ai nguyện ý gả cho cháu……”

Hứa Mặc tuy rằng không phải người Hứa gia, lão thái thái lại là thật lòng tốt với cậu.

Lúc cậu mới sinh ra, Mạnh Thu Vân hận không thể bóp chết cậu.

Nhưng Hứa gia cũng chỉ còn lại một mình bà lẻ loi hiu quạnh, cuối cùng vẫn là để lại Hứa Mặc.

Bà đưa ra quyết định này, đồn đãi vớ vẩn bay đầy đỉnh trời, ngay từ đầu mang theo Hứa Mặc, chỉ cần không để cậu đói bụng chết chính là thái độ cuối cùng của Mạnh Thu Vân.

Khi Hứa Mặc còn nhỏ bà rất lạnh nhạt, Hứa Mặc cũng biết thân thế của mình, cũng không oán hận Mạnh Thu Vân, ngược lại còn cảm kích bà nuôi sống cậu.

Tim người cũng là thịt lớn lên, mà khối băng lạnh cũng có ngày tan chảy.

Thật ra hiện tại nói chuyện này có chút quá sớm, lão thái thái quan tâm cũng không phải ngày một ngày hai, Hứa Mặc đã sớm thành thói quen.

Giọng điệu cậu không lạnh không nhạt: “Có cô nương nguyện ý gả cho cháu, cháu sẽ cưới, không có thì cháu sống một mình.”

Hơn nữa, Hứa Mặc cảm thấy chỉ với thân phận tiếng thối nổi danh của cậu, phỏng chừng không có ai bằng lòng làm vợ cậu đâu.

Nghĩ đến hôm nay gặp gỡ tiểu cô nương Kiều gia kia, không muốn cùng cậu có nửa chút liên quan.

Cậu chỉ là thấy em trai cô muốn ăn thịt gà, liền thuận tay cho.

Cô vì phủi sạch quan hệ với cậu, ân cứu mạng một con cá là cho qua.

Mạnh Thu Vân nghe được chua xót, an ủi nói: “Sẽ có, sẽ luôn có, Tiểu Mặc chúng ta sẽ không một mình.”

Không cần giống như bà, một mình mơ màng hồ đồ hơn mười mấy năm.

Hứa Mặc ánh mắt như cũ không gợn sóng, vừa lãnh đạm lại bình tĩnh, cậu một mình cũng không sao cả.