Chương 13.1: Vô tình gặp được

Kiều Hề Chi mang Kiều Tử An đến là ý định thay băng gạc, kết quả Chu đại phu này không đợi người mở miệng, gỡ băng gạc ra liền xong việc.

Cô vẻ mặt mờ mịt, không hiểu được tác phong sấm rền gió cuốn của Chu Diên Bình.

Chu Diên Bình nhìn thấy Kiều Hề Chi mang theo Kiều Tử An đến còn rất ngoài ý muốn.

Kiều Hề Chi nha đầu này, khi còn nhỏ thường xuyên sinh bệnh, là khách quen chỗ này.

Mấy năm nay không sinh bệnh, cơ bản sẽ không tới chỗ ông, có lần nghe thấy đối thoại của ông nội Kiều với con nhóc này, hỏi cô ấy sao không muốn cùng ông nội đến nhà Chu đại phu?

Cô ấy nói: “Trong nhà Chu đại phu một cổ dược vị rất lớn, rất khó ngửi.” Sau đó làm nũng với ông nội Kiều không chịu tới.

Chu Diên Bình lúc ấy nghĩ, con bé này quả thực vô lương tâm, tốt xấu gì xem bệnh cho nó đã nhiều năm, còn ghét bỏ nhà ông mùi nặng.

Cô ấy không nghĩ muốn, ông còn không muốn cô ấy tới đâu, mỗi lần đến đều khóc khóc khóc, khóc đến ông tâm phiền ý loạn.

Chu Diên Bình liền chờ Kiều Hề Chi sinh bệnh, sau đó không xem bệnh cho cô ấy, cô ấy không phải ngại mùi dược vị nặng sao, ông còn ngại cô ấy bệnh nặng kia kìa!

Đáng tiếc, Kiều Hề Chi một thời gian dài không sinh bệnh.

Chu Diên Bình đánh giá biểu tình Kiều Hề Chi, phàm là cô nhăn mày một chút, ông liền lấy cái chổi đuổi đi.

Tiểu cô nương không nhíu mày, nhưng ông vẫn nhìn không thuận mắt.

Chu Diên Bình hạ lệnh đuổi khách: “Nhanh đi đi, đừng ở nơi này hun cô.”

Giọng điệu và thái độ này, Kiều Hề Chi đã đoán được, phỏng chừng lại là người nguyên chủ đắc tội qua rồi.

Kiều Hề Chi khóc không ra nước mắt, đang muốn nói chuyện.

Ngoài phòng truyền đến giọng nói trầm thấp đè nặng cuống họng của thiếu niên: “Chu gia gia, bà nội cháu để cháu đưa đồ ăn cho ngài.”

“Vào đi.”

Thiếu niên ngoài phòng mới vừa bước vào ngưỡng cửa, vô tình gặp được người ngoài ý liệu, đơ vài giây, lại rất nhanh khôi phục nguyên dạng.

Thiếu niên ăn mặc áo ngắn màu xanh lục, quần dài màu xám, trên quần áo vẫn có miếng vá, đường khâu cho thấy rõ ràng dấu vết sửa qua.

Cao cao gầy gầy, diện mạo thượng thừa, một thân nghèo túng, đặc biệt là đôi mắt, giống như một vũng nước lặng không gợn sóng, đây là ấn tượng đầu tiên của Kiều Hề Chi đối với Hứa Mặc.

Kiều Hề Chi là lần đầu tiên thấy Hứa Mặc, nhưng nguyên chủ không phải, nguyên chủ gặp qua Hứa Mặc, tuy rằng mỗi lần đều cách ở rất xa.

Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ là mang em trai đổi băng gạc liền gặp được ‘nam chính’.

Hứa Mặc trong tay mang một thứ được bọc lại trong tấm vải màu xanh biển, vuông vức, giống hộp cơm.

Trừ bỏ lúc vào cửa nhìn đối diện một cái, cậu chưa cho Kiều Hề Chi bất luận ánh mắt dư thừa nào.

“Còn không đi?”

Chu Diên Bình lời này tuy rằng không phải nhìn Kiều Hề Chi nói, lại đối với cô mà nói.

Kiều Hề Chi tâm thái xấu hổ nhưng thật ra tốt rất nhiều, thần sắc bình tĩnh: “Tay Tứ đệ cháu không cần băng bó sao?”

Tay Miều Tử An chỉ là gỡ băng gạc ra, trên tay nhỏ còn dính một tầng thảo dược, là khối hồ màu lục đậm.

Tay Kiều Tử An bỏng không nghiêm trọng lắm, đắp cái thảo dược, một ngày là có thể tốt.

Ngày hôm qua, Chu Diên Bình nói qua với ông nội Kiều hôm nay đến đây gỡ băng gạc.

Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay là Kiều Hề Chi dẫn thằng bé đến.

Tiểu cô nương cũng không cảm kích, cho là Chu đại phu duyệt người vô số, ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái liền đoán được ý đồ đến của bọn họ.

Lời nói của cô chọc đến Chu Diên Bình nhíu mày, vẻ mặt không vui: “Cô cảm thấy y thuật của ta không được?”

Đại phu nào sẽ chịu đựng người khác nghi ngờ năng lực của mình?

Kiều Hề Chi giải thích nói: “Không phải, Chu gia gia ngài hiểu lầm, cháu mang Tứ đệ là đến đổi băng gạc, chỉ là cháu không rõ lắm vì sao gỡ băng gạc rồi lại không đổi cái mới, thảo dược để lộ ở bên ngoài thích hợp sao?”