Chương 12.2: Chu đại phu

Kiều Hề Chi bỏ bi vào trong túi, dắt Kiều Tử An đi rửa tay.

Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cô, khuôn mặt tiểu cô nương trắng nõn được phủ kín một tầng ánh sáng rực rỡ mềm mại, mặt xinh đẹp tinh xảo, lông mày dịu dàng.

Tuy rằng trên người mặc một bộ áo ngắn màu xám, lại không nửa phần khó coi.

Củ cải nhỏ nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy Tam tỷ là chị gái đẹp nhất nó từng gặp qua.

Kiều Hề Chi giọng nói như gió nhẹ ấm áp: “Bắn bi có thể chơi, có điều không thể chơi trên mặt đất, không thể khiến tay mình dơ hề hề, Tam tỷ thích bạn nhỏ sạch sẽ.”

Cô nghiêm túc rửa tay cho Kiều Tử An, nửa ngày, củ cải nhỏ mới nói: “An An không làm bạn nhỏ dơ hề hề, An An phải làm bạn nhỏ sạch sẽ, bạn nhỏ Tam tỷ thích cơ.”

Kiều Hề Chi lau khô tay nhỏ của nó, ý cười nhẹ nhàng: “Tam tỷ thích An An.”

Kiều Tử An mắt sáng rực lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn có chút tiểu thẹn thùng: “An An cũng thích Tam tỷ.”

Trẻ con không giấu được cảm xúc, hỉ nộ ai nhạc đều treo ở trên mặt.

Lúc này, nghe được tỷ tỷ nói thích nó, mắt thường có thể thấy được trong lòng nở hoa.

Kiều Hề Chi xúc động muốn xoa đầu nó lại xông ra, cũng trả giá hành động, xoa nhẹ vài cái.

……

Kiều Hề Chi nói với Triệu Tú Lan một tiếng, mang theo Kiều Tử An đi đổi băng gạc.

Nương theo ký ức nguyên chủ, Kiều Hề Chi tìm được lão trung y sống ngoài thôn.

Lão trung y họ Chu, cùng ông nội Kiều tuổi xấp xỉ, hai chị em Kiều gia ngoan ngoãn gọi Chu gia gia.

Chu đại phu đang sửa sang lại dược liệu mới ngắt từ trong núi về, liếc nhìn hai chị em một cái, không đợi hai người nói rõ ý đồ đến.

Biểu tình nghiêm túc, nói hai chữ: “Chờ.” (Yah, việt là 1, trung là 2.)

Trước kia, Chu Diên Bình là lão trung y duy nhất trong mười dặm tám phương này, bởi vì y thuật xuất chúng, rất nhiều người thậm chí đi mười mấy dặm đường cũng tới chỗ ông xem bệnh.

Sau lại, mỗi thôn bắt đầu có Tây y, người tìm ông xem bệnh cũng ít hơn nhiều.

Nhưng danh tiếng ông vẫn còn đó.

Chu Diên Bình xem bệnh cho người ta cũng phải xem tâm tình, tâm tình tốt xem bệnh thậm chí đều không thu phí, tâm tình không tốt bạn có cho một trăm khối cũng không thèm nhìn bạn một cái.

Ông nội Kiều với Chu đại phu có giao tình, người Kiều gia xem bệnh rất ít khi từ chối.

Hai chị em dưới ánh mặt trời gay gắt, phơi đến mồ hôi chảy đầy mặt.

Chờ Chu Diên Bình đem dược liệu rửa sạch xong, vào phòng, lưu lại Kiều Hề Chi tại chỗ một trận xấu hổ.

Chu Diên Bình tuy rằng có quan hệ tốt với ông nội Kiều, nhưng không thể nào thích nguyên chủ.

Đến nỗi nguyên nhân, chính là tính tình Kiều Hề Chi không được ông thích, tiểu cô nương nũng nịu thích khóc, chọc đến phiền lòng.

Nhưng Kiều Tử An, ông rất thích, ai không thích đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu hửm?

Thật lâu sau, trong phòng mới truyền ra giọng nói tang thương: “Vào đi.”

Hai chị em được chủ nhân chấp thuận lúc này mới vào phòng.

Vào phòng, hương vị thảo dược rõ ràng so với bên ngoài nồng đậm hơn rất nhiều, bên phải tường bày rất nhiều chai lọ, trên mỗi cái chai lọ đều có nhãn tương ứng.

Cách chỗ chai lọ hai mét đặt hai chiếc bàn lớn kê dựa vào tường, trên bàn đặt mấy chồng giấy da trâu, còn có một cái cân.

Kiều Hề Chi còn chưa có mở miệng, Chu Diên Bình đã sớm đoán trước ý đồ đến của hai chị em, giành nói: “Kiều Tử An, lại đây.”

Kiều Tử An nhìn Kiều Hề Chi một cái, được sự đồng ý của Kiều Hề Chi mới bước chân đi qua.

Đứa nhỏ chậm rì rì, bởi vì nó cảm thấy hôm nay Chu gia gia rất nghiêm khắc, xụ mặt, thật dọa người mà.

Chu Diên Bình gỡ băng gạc trên tay Kiều Tử An, chỉ nói hai chữ: “Được rồi.”