Chương 11.1: Rửa chén

Kiều Tử Quân càng nói càng cảm thấy mình ủy khuất, tiếp tục bán thảm: “Cha không thương mẹ không yêu……”

Triệu Tú Lan trừng mắt nhìn Kiều Tử Quân một cái: “Đừng hếch mũi lên mặt nữa.”

Hếch mũi lên mặt - Kiều Tử Quân: “……”

Nói anh là nhặt được ở bờ sông cũng danh xứng với thực.

Kiều Tử An bên cạnh gặm trái cây, đôi mắt nhỏ mang theo đau lòng.

Đau lòng nhị ca cha không thương mẹ không yêu.

Kiều Tử Quân liếc hắn liếc mắt một cái: “Kiều Tử An, em đây là cái ánh mắt gì, thu hồi lại cho anh.”

Kiều Tử An gặm quả dại, mơ hồ không rõ: “Nhị ca, oa (em) sẽ đối tốt với bùn (anh).”

Nhị ca không được người khác ưa thích, không quan hệ, nó thích nhị ca, sẽ thương yêu nhị ca.

Kiều Hề Chi buồn cười, cười khẽ ra tiếng.

Triệu Tú Lan không chỉ không quản Kiều Tử Quân cha không thương mẹ không yêu, ngược lại còn an ủi Kiều Hề Chi được Kiều Tử Quân che chở cho.

“Kiều Kiều, Lý Thúy Hoa người nọ chính là thích khua môi múa mép, con đừng phản ứng bà ấy là được.”

Lão Tam nhà bà yếu ớt thích khóc, người khác nói chút lời khó nghe có thể trốn trong một góc khóc nửa ngày.

Thật là khóc lại khóc, nửa chút cũng không thay đổi.

Triệu Tú Lan rất đau đầu ở điểm này trong việc giáo dục Kiều Hề Chi, bà cũng không phải tính tình cường thế, con cái vừa khóc bà liền dễ dàng mềm lòng.

Mỗi lần muốn nghiêm khắc một chút cũng không giải quyết được gì.

Kiều Hề Chi ăn xong một ngụm bánh bột ngô cuối cùng, nghẹn đến hoảng, hoãn vài giây: “Con không để ở trong lòng.”

Khi còn nhỏ, cô bé mặc váy công chúa, tinh xảo đáng yêu rất được các bạn nhỏ bên cạnh thích, mọi người đều thích chơi với cô.

Sau khi cha mẹ ly hôn, bị bạn nhỏ khác nói là đứa trẻ không ai cần, ghét bỏ cô không chơi với cô.

Khi đó Kiều Hề Chi tâm tình có thể sa sút cả ngày, mà Kiều Hề Chi hiện tại, người khác nói dăm ba câu cũng không hề ảnh hưởng đến cô.

Có điều, Lý Thúy Hoa với Trương Tuệ Quyên lần này nói xấu ngược lại làm cô có lý do: “Mẹ, Lý thẩm nói cũng không sai, trước kia là con không hiểu chuyện, về sau con sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ nỗ lực kiếm tiền cho mọi người trải qua cuộc sống tốt nhất.”

Kiều Tử Quân nhìn Kiều Hề Chi như giống loài hiếm lạ, đây là lời cô em quỷ kiều khí còn bạch nhãn lang của anh sẽ nói sao?

Triệu Tú Lan nghe xong rất cảm động, đỏ hốc mắt: “Kiều Kiều trưởng thành……”

Gặm xong một quả dại Kiều Tử An cũng nói theo: “An An sau khi lớn lên cũng sẽ làm việc, nỗ lực kiếm tiền,” đứa nhỏ đếm số trên đầu ngón tay, “Để Tam tỷ, mẹ, nhị ca, ông nội, cha, còn có đại tỷ đều sống cuộc sống tốt nhất.”

Triệu Tú Lan bị củ cải nhỏ làm ấm lòng, càng cảm động: “Đứa trẻ ngoan……”

Thật tốt, con của bà đều rất hiểu chuyện.

Nhưng cố tình, có người lại giỏi tay phá hư bầu không khí.

“Kiều Hề Chi, mày uống lộn thuốc? Hay là mấy ngày hôm trước bị nước vào đầu óc không tỉnh?”

Kiều Tử Quân ánh mắt kia giọng điệu kia, chỉ kém không đem bốn chữ “Tôi không tin” nói ra. (Tiếng việt là 3 chữ nhưng trong tiếng trung là 4 chữ)

Cảm động thiếu chút nữa rơi nước mắt - Triệu Tú Lan trở tay chính là một cái tát lên đầu anh.

Kiều Tử Quân đã quen phản xạ có điều kiện, nghiêng đầu tránh thoát một cái tát kia.

“Em gái con hiểu chuyện như vậy, con là đang nói cái gì đấy, thật là càng lớn càng không hiểu chuyện, còn không bằng em trai con.”

Không bằng em gái hiểu chuyện cũng không bằng em trai hiểu chuyện - Kiều Tử Quân: “……”

Trong nháy mắt như vậy,anh muốn nhảy dựng lên vỗ bàn, kiên cường nói: “Cái nhà này nếu đã không chứa được con như thế, vậy con đi!”

-

Các tiểu tiên nữ ơi, nếu có lỗi chính tả thì nhắc mị với nha. Làm cũng nhiều thứ nên không rà được hết.