Chương 8.1: Quả dại

Kiều Hề Chi để Kiều Tử Quân chờ cô vài phút.

Kiều Tử Quân vẻ mặt không kiên nhẫn đáp ứng.

Sau đó, Kiều Hề Chi đi đến trước mặt ông nội Kiều.

“Ông nội, cháu biết ông lo lắng cháu bị thương, cháu bảo đảm an toàn trở về.” Kiều Hề Chi giọng điệu nghiêm túc nói.

Ông nội Kiều hừ một tiếng: “Bảo đảm cũng không được.” Ông sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.

Kiều Hề Chi suy tư hai giây, thay đổi cách nói: “Ông nội, cháu lớn như vậy rồi còn chưa từng đi lên trên núi lần nào, các bạn khác đều đã đi, biết trong núi có loại quả dại nào, còn thấy qua thỏ hoang nhỏ trong núi.”

“Còn mỗi mình cháu chưa đi, ông cho cháu đi xem được không?”

“Cháu biết ông nội tài hoa hơn người, hòa ái dễ gần khẳng định là người hiểu lý lẽ, sẽ cho phép cháu đi mà.”

Cô thao thao bất tuyệt tự hỏi tự đáp, không cho ông nội một tia cơ hội phản bác.

Ông nội Kiều có chút dao động, thở dài một hơi: “Cháu gái lớn rồi, không muốn nghe lời ông nội nói.”

Kiều Hề Chi biết ông đây là đáp ứng rồi, cười nói: "Vậy cháu cùng nhị ca lên núi đây.”

Đợi vài phút Kiều Tử Quân đã sớm không kiên nhẫn, thúc giục cô: “Nhanh lên.”

“Tới đây.” Kiều Hề Chi bước nhanh qua đó.

Sau khi ra cửa, ông nội Kiều còn ở phía sau người lải nhải: “Kiều Tử Quân, nhìn Kiều Kiều chút, đừng để nó bị ngã, cũng để nó nhặt ít củi thôi, còn có đừng vào sâu trong núi.”

Núi sâu nguy hiểm, thôn Hạnh Hoa không mấy người dám đi.

Đi ở phía trước - Kiều Tử Quân: “……” Kêu anh chính là Kiều Tử Quân, kêu Kiều Hề Chi chính là Kiều Kiều.

Lão đầu tử bất công đến hỏng rồi!

Anh đầu cũng chưa quay lại, phất tay về phía sau: “Đã biết."

Kiều Hề Chi quay đầu: “Ông nội ngài yên tâm đi, cháu sẽ tự chiếu cố tốt chính mình.”

Thẳng đến khi thân ảnh hai người biến mất khỏi tầm nhìn, ông nội Kiều mới đóng lại cổng Kiều gia.

Trở về phòng Kiều Tử An xuất ra mấy viên bi thủy tinh trân quý đã lâu của mình, tìm nửa ngày cũng không tìm được bóng dáng Tam tỷ nhà mình.

Củ cải nhỏ giọng nói non nớt hỏi: “Ông nội ơi, ông có nhìn thấy Tam tỷ đi chỗ nào không ạ?”

“Tam tỷ của cháu đi nhặt củi rồi.”

Kiều Tử An bĩu môi: “Vì sao không gọi con đi vậy?”

“Không biết.”

“Ah.”

Muốn cùng chơi bi thuỷ tinh với Tam tỷ - Kiều Tử An rất mất mát, ngồi xổm trên mặt đất một mình chơi.

Bộ dạng tiểu đáng thương kia giống bị cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Ông nội Kiều lặng lẽ liếc nhìn một cái, khụ một tiếng: “Tam tỷ cháu không phải không mang theo cháu đi, nó chính mình lên núi cũng khó khăn, mang cháu theo càng thêm khó khăn hơn, cháu đi chính là thêm phiền toái cho nó.”

Kiều Tử An giây tiếp theo liền ngoan ngoãn nói: “Vậy An An không đi, An An không thêm phiền toái cho Tam tỷ.”

Ông nội Kiều âm thầm thở dài, như thế nào cháu gái nhà mình tựa như thay đổi tính tình thế.

Không kiều khí, lại hiểu chuyện.

Ông nội Kiều trước kia từng học qua sách, theo bước chân thời đại đã có tư tưởng chủ nghĩa duy vật.

Sẽ không giống mấy bà già kia ở sau lưng lén lút mê tín, suy đoán cháu gái nhà mình có phải bị quỷ ám hay không.

……

Kiều Hề Chi đi theo phía sau Kiều Tử Quân, một đường dọc theo thôn đánh giá, thôn Hạnh Hoa phần lớn là nhà đất, ngói xám tường vàng, thậm chí còn có nhà tranh.

Ở trên tường nhà ven đường đều viết chữ, là khẩu hiệu cùng tiêu ngữ niên đại này.