Kiều Tử Quân như là cảm nhận được cái gì, nghiêng mặt đi, trong màn đêm đen như mực dựa vào ánh trăng sáng, thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô em gái chiếm tiện nghi nhà mình.
Anh một chút cũng không cảm thấy để em trai quạt gió cho mình là chuyện rất mất mặt.
Không chút nào chột dạ nói: “Tắm xong rồi, muốn đổ nước?”
Không đợi Kiều Hề Chi đáp lời, lại không biết xấu hổ mà nói câu: “Cầu xin anh.”
Bản mặt thiếu đòn kia mặt mày hớn hở, có thể nhìn ra tâm tình rất tốt.
Kiều Hề Chi cũng không cảm thấy khó mở miệng: “Nhị ca, cầu xin anh, giúp em.”
Kiều Tử Quân từ trên ghế nằm đứng lên, dùng giọng điệu đại phát từ bi: “Nếu mày đã cầu xin anh, anh đây miễn cưỡng làm giúp mày vậy.”
Coi như cô thức thời, hôm nay thành thật không ít.
Kiều Tử Quân giúp Kiều Hề Chi đổ nước đi, Kiều Tử An không có quan chỉ huy, tung ta tung tăng chạy đến trước người Kiều Hề Chi.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, giọng điệu kéo cái đuôi nhỏ: “Tam tỷ, An An quạt gió cho chị nha ~”
Kiều Hề Chi nhìn chiếc quạt hương bồ trong tay thằng bé, cô chưa thấy qua loại này.
Đời sau đều sử dụng quạt điều hoà tự động hoá, Kiều Hề Chi chỉ thấy qua loại quạt bình dân hoặc là quạt cổ phong.
Quạt hương bồ là ông nội Kiều tự mình làm, lên núi tìm cả buổi cây bồ quỳ (cọ xẻ) cổ thụ.
Cắt lấy lá cây bồ quỳ về trong viện phơi khô, cắt thành hình dạng mong muốn, lại hun khói, sau đó dùng kim khâu miệng quạt, là thành hình.
Một chiếc quạt hương bồ có thể sử dụng vài mùa hè, ông nội Kiều làm rất nhiều, cho nhà Kiều lão đại hai cái.
Kiều Hề Chi duỗi tay muốn quạt hương bồ của củ cải nhỏ: “Không cần An An quạt gió đâu, Tam tỷ tự mình làm.”
Kiều Tử An đưa quạt hương bồ cho Kiều Hề Chi, tay nhỏ kéo cô, chỉ hướng ghế dựa dưới cây ngô đồng: “Tam tỷ, chúng ta qua bên kia ngồi.”
Kiều Hề Chi bị Kiều Tử An kéo qua, củ cải nhỏ còn rất tri kỷ mà nói: “Tam tỷ chị ngồi cái này, có thể nằm.”
Đứa nhỏ nói chính là cái ghế nằm lúc nãy Kiều Tử Quân nằm.
Kiều Hề Chi cười một tiếng: “Không cần đâu, để nhị ca ngồi, chị ngồi ghế dựa bên cạnh là được.”
Kiều Tử Quân còn giúp cô đổ nước, cô không vô lương tâm đến nỗi đoạt chỗ ngồi của anh.
Có điều Kiều Tử An thật sự là cậu em trai đáng yêu nhất cô từng gặp qua.
Không biết khi nào, Kiều Tử Quân đổ xong nước, cất xong thau tắm đã trở lại, trong tay cầm quạt hương bồ không biết lại từ nơi nào tới.
Nghe thấy Kiều Hề Chi nói còn coi như có lương tâm nên tương đối vừa lòng.
Nhưng Kiều Tử An tường đầu cỏ(*) này làm anh rất tức giận: “Kiều Tử An! Em vừa mới nói cái gì anh nghe không rõ, em lặp lại lần nữa.”
(*): thành ngữ, cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió. Ví von người không hề có lập trường, chủ kiến, duy lợi, gió chiều nào theo chiều đó.
Kiều Tử An nghe tiếng kinh ngạc: “Á, nhị ca anh sao nhanh như vậy đã về rồi?”
Nó còn tưởng rằng nhị ca phải đi rất lâu cơ.
Kiều Tử Quân nghiến răng nghiến lợi: “Anh không trở lại, tiểu quỷ nào đó liền muốn đem ghế của anh nhường cho người khác ngồi.”
Kiều Tử An ngây thơ mờ mịt, điểm chú ý đặt ở từ ngữ mẫn cảm của anh: “Tiểu quỷ là quỷ sao?”
Nói xong, sắc mặt đứa nhỏ bỗng nhiên trắng bệch, lắp bắp: “Có có có…… Tiểu quỷ quỷ quỷ……”
Kiều Hề Chi vỗ vỗ vai nó, trấn an: “Không có quỷ đâu, nhị ca gạt người đấy.”
Kết quả Kiều Tử An càng sợ hãi, còn run đến lợi hại: “Tam, Tam tỷ…… Quỷ, quỷ chụp lên em.”
Một chút lại một chút, rất có tiết tấu, củ cải nhỏ sởn tóc gáy.
Kiều Hề Chi không nghĩ tới củ cải nhỏ sợ thành như vậy, không khỏi có chút buồn cười: “Không phải quỷ, là Tam tỷ đang chụp lên em.”
Kiều Tử Quân ở bên cạnh nằm lại ghế nằm của anh, cười nhạo: “Có quỷ hay không anh đây không biết, người nhát gan thật ra lại có một đấy.”
Kiều Tử An xoay người, thấy thật là tay Tam tỷ ở sau người, nháy mắt an tâm không ít.
Giây tiếp theo, thằng bé trực tiếp nhảy xuống ghế dựa, vươn tay về phía Kiều Hề Chi: “Tam tỷ, ôm ~”
Nó quá sợ hãi.
Kiều Hề Chi đặt quạt hương bồ trên ghế trống, duỗi tay bế nhóc con lên, đặt ngồi trên đùi mình.