Chương 6.2: Giấc mơ

Sau đó lại cầm lấy quạt hương bồ phe phẩy, vừa vặn Kiều Tử An cùng Kiều Hề Chi hai người đều được gió thổi đến.

Kiều Tử Quân tự mình cầm quạt hương bồ chút được chút không quạt cho mình, cũng không sai Kiều Tử An nữa.

Qua một hồi lâu, Kiều Tử Quân nằm trên ghế nằm vẻ mặt thích ý nói một câu: “Đúng rồi, Kiều Tử An.”

“Hiện tại khởi xướng khoa học, phản đối mê tín, em không cần mỗi ngày kêu quỷ, cẩn thận bị bắt đi đó……”

Thế đạo này, mỗi tiếng nói cử động đều chịu hạn chế rất nhiều, chỉ sợ không cẩn thận một cái bị người có tâm nghe xong đi.

Kiều Tử An tuy rằng nghe không hiểu rõ, nhưng vẫn bắt lấy được chữ quan trọng: “Rõ ràng là nhị ca anh nói quỷ trước.”

Kiều Tử Quân tức đến bật cười, một đám này đều là chủ nợ đời trước của anh à.

Mỗi ngày chỉ biết chọc giận anh.

Kiều Tử Quân ngữ khí hung ác: “Dù sao không được nói nữa, đặc biệt là không được nói ở bên ngoài, có nghe không.”

Kiều Tử An rụt rụt đầu: “Ồ.”

Không có di động, không có internet, không có ánh đèn, ban đêm kéo dài rất lâu, ba đứa con Kiều gia nương theo ánh trăng ở sân hóng mát.

Cơ bản đều là Kiều Tử An với Kiều Hề Chi nói đùa, Kiều Tử Quân thỉnh thoảng xen vào một câu.

Đến khoảng sau 9 giờ, Kiều Tử An ngáp ngủ không ngừng.

Ba anh em dọn ghế vào trong nhà, trở về phòng ngủ.

Kiều gia tổng cộng có năm gian phòng, lúc trước không phân nhà, gia đình lão đại hai gian phòng, gia đình lão nhị hai gian phòng, ông lão ở một gian phòng.

Trước khi Kiều đại tỷ chưa xuất giá, cùng nguyên chủ ngủ chung một chiếc giường, sau khi đại tỷ gả chồng, biến thành nguyên chủ ngủ một mình.

Điểm này ngược lại là rất tốt, Kiều Hề Chi có thói quen ngủ một mình, không thích ngủ cùng người khác.

Nếu đối phương ngáy ngủ nghiến răng nói mớ, cô có thể mất ngủ một suốt đêm.

Lúc trước ngủ tập thể trong ký túc xá đại học thì có bạn cùng phòng như vậy, rất ảnh hưởng giấc ngủ, cô trực tiếp dọn ra ngoài ở một mình.

Nằm trên giường ngủ ba ngày rồi, Kiều Hề Chi tinh thần phấn chấn, nghe tiếng ve kêu ồn ào lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.

Không lâu trước đây, Kiều Hề Chi còn đang kế hoạch đi chỗ nào đó xem thác nước phi lưu.

Lại chớp mắt, cô đã tới rồi nơi thanh bần nghèo nàn rồi.

Kiều Hề Chi trong lòng ngũ vị tạp trần, nhất thời không biết là khổ sở hay là may mắn.

Thẳng đến sau nửa đêm, cô mới buồn ngủ.

“Kiều Hề Chi.”

Kiều Hề Chi mê ly hoảng hốt khi nghe được có người gọi cô.

Nhưng trước mắt lại là một đám sương trắng, không nhìn thấy là ai đang gọi cô.

“Kiều Hề Chi.” Lại là một tiếng gọi, nhưng cô như cũ nhìn không thấy bóng người.

“Cô làm ơn chiếu cố tốt người nhà của tôi, để bọn họ đều có thể có một kết cục tốt.” Lúc này giọng nói mang theo nghẹn ngào cùng khẩn cầu.

Trước mắt vẫn là sương trắng lượn lờ, tựa như một tầng băng gạc quấn quanh trên đôi mắt, trừ bỏ màu trắng, không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Kiều Hề Chi hỏi ra phỏng đoán trong đáy lòng: “Cô cũng là Kiều Hề Chi đúng không?”

Không đợi giọng nói kia trả lời, Kiều Hề Chi đã tỉnh lại.

Bình minh xua tan bóng tối, ngoài ô vuông cửa sổ sắc trời đã bừng sáng, gà gáy cùng chim hót như là chuông báo nhắc nhở thôn dân, báo hiệu đã đến lúc mọi người nên thức dậy.

Mới vừa tỉnh không lâu Kiều Hề Chi giọng nói còn khàn, nhẹ giọng nói một chữ: “Được.”

Kiều Hề Chi có thể khẳng định người xuất hiện ở trong giấc mơ của cô chính là nguyên chủ.

Cô không biết người Kiều gia rơi vào cái kết cục gì, nhưng cô đã đáp ứng với nguyên chủ chiếu cố tốt người Kiều gia rồi thì nhất định sẽ làm được, có điều bi kịch bản thân nguyên chủ cũng phải tránh cho được.

Thân thể này còn rất yếu, hiện tại cô cần phải trở nên mạnh mẽ, mới có năng lực bảo hộ chính mình, bảo hộ người nhà.

Cô còn đang sững sờ, ngoài sân Kiều gia đã có tiếng động sột soạt.