Chương 5

Lê Nhất Ninh mở weibo ra, hotsearch thứ năm chính là của mình.

Cũng chính là nội dung ‘ăn mắng’ mà Hoắc Thâm nói.

Lúc cô xuất hiện ở công ty thì có người lén chụp mấy bức ảnh gửi cho Blogger, trước giờ Blogger đối với chuyện bôi đen người khác luôn có hứng thú nên lập tức biên tập phát ra.

@Nơi tập hợp bát quái V: Tin tức mới đây, Lê Nhất Ninh được thông báo về công ty hủy hợp đồng rồi!! Giang phu nhân có thể vui vẻ đón năm mới rồi! Thuận tiện có fan nghi ngờ, Lê Nhất Ninh có tính cách cao ngạo vì không muốn bản thân hiện rõ vẻ sa sút tinh thần nên đã đeo đồng hồ nhái của PATEK PHILIPPE và túi bạch kim Hermes xuất hiện ở công ty [hình ảnh].

Mấy bức ảnh này, đồng hồ thì được đặc biệt phóng to tiến hành so sánh với kiểu dáng ở cửa hàng quả thật có phần không giống, thậm chí túi xách còn quá đáng hơn, màu sắc là màu mà Hermes chưa từng ra mắt bao giờ.

Weibo này vừa xuất hiện, người qua đường và antifan ào ào ra trận.

[Ahahahahahahahaha Lê Nhất Ninh nhất định không ngờ tới sẽ có người chụp lại tiến hành so sánh đúng không, ôi trời quá mất mặt rồi, lại còn dùng hàng nhái!]

[Tôi cười sắp chết mất, Lê Nhất Ninh đang định mất mặt mất tận nước ngoài hay sao?]

[PATEK PHILIPPE nhất định đang rất mệt tâm, lại có loại người này dùng hàng nhái của hãng bọn họ.]

[Tôi chỉ muốn nói Lê Nhất Ninh cho dù định phồng má giả làm người mập chí ít cũng nên làm cho thật một chút được không, túi của Hermes chưa từng mua thì cũng từng thấy được không, nào có màu này!]

[Ahahahahaha đây là chuyện buồn cười nhất trong ngày hôm nay! ! Để loại phụ nữ này nhanh đi chết đi! Đừng tiếp tục quấn quýt Nguyên Nguyên của bọn tôi nữa!]

[Uhuhuhu Giang phu nhân đồng loạt khóc, con trai của chúng ta coi như là sắp được giải thoát rồi!]

Một đám người đang cười nhạo ở trên weibo.

Trong đó có một số người xem không vào nữa mở miệng nói giúp Lê Nhất Ninh hai câu, cuối cùng cũng bị các fan của anh ta mắng tới mức phải xóa bình luận ngay lập tức.

Nhìn những bình luận này, Lê Nhất Ninh thật sự rất muốn cười.

Một đám người ngay cả nội tình bên trong cũng không biết, giây phút này lại đang cười nhạo mình.

Giản Viên Viên cũng nhìn một cái, bị tức mà cười: “Đám người này……” Giọng điệu của cô rất khéo léo, tìm không được từ nào để hình dung: “Đúng là ngứa mắt khi thấy người ta tốt sao?”

Cô đánh giá Lê Nhất Ninh một cái, ung dung nói: “Lại nói, trông cậu không giống người có tiền sao?”

Lê Nhất Ninh cười duyên: “Có lẽ là không giống thật?”

Giản Viên Viên liếc cô một cái, cười nhạo: “Rõ ràng cả người cậu từ trên xuống dưới đều là khảm kim cương mà! Bọn họ vậy mà nhìn không ra.”

Hai người ngồi ở trong văn phòng trò chuyện không kiêng nể gì cả, hoàn toàn quên còn có một Triệu Yến ở đấy. Cô ta nhìn Lê Nhất Ninh bằng vẻ mặt xám xịt, cơn oán giận bắt đầu bùng lên.

“Lê Nhất Ninh, cô đừng ở đó mà cố làm ra vẻ nữa, mau ký tên vào giấy hủy hợp đồng đi.”

Cô ta cười giễu: “Người cô tìm tới đóng kịch quả thật không tệ, lúc phối hợp với cô ngay cả tôi cũng suýt chút nữa là tin rồi.

Vừa rồi Lê Nhất Ninh gọi cuộc điện thoại đó, nếu không phải trước kia Triệu Yến từng điều tra thân phận của Lê Nhất Ninh, e rằng sẽ bị lừa phỉnh thật.

Còn muốn thu mua công ty của bọn họ? Nằm mơ giữa ban ngày đi, nghĩ vậy, sự mỉa mai trong mắt cô ta càng rõ ràng hơn.

Nghe xong, Lê Nhất Ninh cũng không nổi giận, cô im lặng ngồi ở trên ghế, nhàn nhạt mỉm cười: “Phải không.”

Triệu Yến cười lạnh: “Tôi không có thời gian ở đây dây dưa với cô.” Giọng điệu của cô ta rất tệ, “Hoặc là ký tên ngay cho tôi, hoặc là mau……” Chữ ‘cút’ còn chưa nói ra thì điện thoại của Triệu Yến vang lên.

Sau khi nhìn thấy màn hình hiển thị, trên mặt cô ta chớp mắt đã treo lên nụ cười, vội vàng nhận máy.

“Alo, Vương tổng.”

“Dạ dạ dạ, tôi có thời gian, ngài có chuyện gì cứ việc nói.”

Không biết bên đó đã nói gì mà nụ cười trên mặt Triệu Yến cứng lại, sau mấy giây im lặng bỗng cất cao giọng nói: “Ông nói cái gì? Đừng động Lê Nhất Ninh?”

Cô ta quay đầu, hoảng hốt nhìn về phía cô gái đang ngồi trên ghế mỉm cười với mình, hận không thể cắn vỡ răng.

Sao có thể? !

Trừ phi Lê Nhất Ninh thật sự có bản lĩnh khiến người ta thu mua công ty bọn họ? Cô ấy sao có thể làm được?! Triệu Yến hoàn toàn không dám tin những gì bản thân đã nghe thấy.

Hai phút sau, mặt Triệu Yến giống như tro tàn cúp điện thoại, cô ta nghiến răng nhả ra từng chữ, chất vấn cô: “Rốt cuộc cô là ai?”

Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Chị đoán xem?”

Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị gõ một cái.

Triệu Yến hít sâu một hơi rồi đi mở cửa, ngoài cửa không chỉ có sếp tổng của công ty họ tới mà còn có mấy người đàn ông vận tây trang giày da.

“Vương tổng, những vị này là?”

Người đàn ông dẫn đầu tươi cười, lấy ra một tấm card tự giới thiệu: “Chúng tôi là luật sư của tập đoàn Quân Việt, tới đây để bàn chuyện hủy hợp đồng của đại tiểu thư chúng tôi, thuận tiện nói về vấn đề cổ đông công ty với Vương tổng.”

Lời vừa nói xong, mặt của Triệu Yến tái xanh.

Môi cô ta co rút, run rẩy hỏi: “Là Quân Việt nào?”

Luật sư mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Có lẽ mọi người đều biết đó là Quân Việt nào, chuyên kinh doanh bất động sản.”

Triệu Yến hít sâu một hơi.

Quân Việt, không chỉ chuyên kinh doanh bất động sản, nó còn liên quan đến rất nhiều ngành nghề như bất động sản khách sạn làng du lịch các loại, tóm lại là đếm không xuể, bất kể là trong cả nước hay là toàn thế giới, nó luôn được xếp ở hàng đầu.

Như vậy cũng thôi đi, càng quan trọng hơn là — — đoàn luật sư của Quân Việt trên quốc tế là uy tín có thừa, một đoàn luật sư này nghiệp vụ còn mạnh hơn cả bốn đại luật sư cộng lại, mà bây giờ đoàn luật sư đó lại hạ mình tới công ty bọn họ bàn chuyện hợp đồng?

Bỗng Triệu Yến nghĩ tới điều gì, mắt trợn to như chuông đồng: “Vậy…… đại thư của các vị……”

Nói xong, luật sư nhàn nhạt cười một cái, giương cằm chỉ Lê Nhất Ninh: “Xin lỗi tiểu thư, bọn tôi đến muộn rồi.”

Lê Nhất Ninh đứng dậy đi về phía cửa, cười dịu dàng nhìn đồng hồ một cái: “Không muộn, chưa đầy hai mươi phút đã tới, cực khổ rồi.”

Cô dừng chốc lát rồi quay đầu nhìn Triệu Yến: “Vậy những chuyện còn lại giao cho mọi người nhé, tôi đi trước đây.”

Luật sư gật đầu: “Tiểu thư yên tâm.”

“Được.”

Lê Nhất Ninh nhìn vẻ mặt như nuốt phải mười mấy con ruồi nhặng của Triệu Yến, khóe môi giương lên thành độ cong đẹp, khẽ giọng nói: “Chị Triệu cố lên nhé, cố gắng thuyết phục đoàn luật sư của tôi ha.”

“…………”

*

“Ha ha ha ha ha ha.” Trong xe, Giản Viên Viên cười vui vẻ không ngớt.

Cô quay đầu nhìn Lê Nhất Ninh: “Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Yến đó không? Thật sự quá buồn cười, mình cảm thấy nếu lúc đó cậu nói thêm một câu nữa thôi có thể chị ta sẽ ngất ngay tại chỗ.”

Lê Nhất Ninh mỉm cười tươi tắn, khóe môi kéo lên thật cao: “Ừm.”

Không biết tại vì sao, ngược người ta như vậy quả thật có hơi vui vẻ.

Cô nghĩ ngợi, ở trong lòng thầm nói một câu với nguyên chủ, trả cho cô một mối thù rồi cô gái ngốc.

“Đúng rồi, tại sao Hoắc Thâm lại cho người của Quân Việt tới?”

Lê Nhất Ninh lắc đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Có lẽ như vậy…… Càng dễ vả mặt hơn?”

Để cho người của Quân Việt ra mặt, cũng đủ khiến cho tất cả mọi người ngã vỡ mắt kính rồi.

Giản Viên Viên gật đầu tán thành, nhịn không được vỗ tay: “Mình không đợi được nữa thật muốn nhìn thấy bộ dạng khom lưng cúi đầu của Triệu Yến đối với cậu.”

Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái: “Sắp rồi.”

Cô luôn rất tin tưởng vào hiệu suất làm việc của đám luật sư Quân Việt đó.

Lê Nhất Ninh bỗng dưng lại có chút lo âu.

Hoắc Thâm phối hợp diễn kịch với mình như vậy, cô thật sự không biết nên lấy gì để báo đáp.

Trong tiểu thuyết, Hoắc Thâm là kiểu nhân vật lạnh lùng, hai người kết hôn thương mại. Lúc cô đọc truyện không hề nhìn ra Hoắc Thâm có biểu hiện gì tốt hoặc không tốt đối với nguyên chủ, hai người chính là đôi vợ chồng tương kính như tân, ở trước mặt người lớn thỉnh thoảng còn khoe ân ái với nhau nhưng sau khi nguyên chủ thích phải Giang Nguyên thì màn ân ái này cũng biến mất.

Nhưng có điều khiến cô cảm thấy bất ngờ đó là…… cho dù nguyên chủ đã làm ra những chuyện như vậy, hai người sau khi giải quyết thủ tục ly hôn xong hình như từ đầu tới cuối Hoắc Thâm không làm chuyện gì quá đáng với nguyên chủ cả.

Điều này đúng là kỳ lạ thật.

“Đang nghĩ gì đấy?”

Giản Viên Viên nhìn cô.

Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Đang nghĩ tới Hoắc Thâm……” Cô còn chưa nói xong thì Giản Viên Viên đã ‘oa’ lên một tiếng, vui vẻ nói: “Cậu phát hiện ra điểm tốt của Hoắc Thâm rồi?”

“…….”

Cô nghẹn, nhìn Giản Viên Viên bằng vẻ mặt vô tội: “Gì mà cuối cùng cũng phát hiện ra điểm tốt của Hoắc Thâm rồi?”

Giản Viên Viên phân tích cặn kẽ: “Thì là điểm tốt của Hoắc Thâm đấy, trước kia mắt cậu đúng là bị mờ mới đi nhìn trúng Giang Nguyên, tên Giang Nguyên đó vừa nhìn đã biết không phải là người tốt gì rồi, còn có Đồng Nhiễm đó đối xử với cậu dịu dàng như vậy, nếu nói theo mình á, cô gái này chính là một đóa bạch liên hoa.”

Nghe Giản Viên Viên đánh giá hai người đó, Lê Nhất Ninh nhịn cười phụ họa theo: “Phải, cậu nói rất đúng.”

Thật ra lúc cô xem tiểu thuyết thì đã phát hiện rồi, Giang Nguyên thì tạm không bình luận nhưng nhân vật nữ chính này, cô luôn cảm thấy tác giả xử lý không tốt.

Nói cô ta là một tiểu hoa kiên trì cũng không phải, ngoài việc dịu dàng đối xử với mọi người đều rất tốt, cho dù là Lê Nhất Ninh từng đàn áp cô ta.

Lê Nhất Ninh không hiểu, cô đã bị bắt nạt đến vậy rồi mà còn có thể tha thứ lương thiện như vậy sao? Đâu phải là thánh mẫu.

Tóm lại, dù là bây giờ cô đã biến thành Lê Nhất Ninh rồi nhưng vẫn không thích nổi Đồng Nhiễm.

Không nói ra được điểm không tốt của cô ta, nhưng luôn cảm thấy kỳ quái.

Cô nghĩ ngợi một lúc, sau đó lắc đầu: “Bỏ đi, không nghĩ chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Được.”

Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên đi tới nhà hàng quen thuộc.

Trong thời gian đợi thức ăn, Lê Nhất Ninh do dự mấy giây cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho Hoắc Thâm.

*

Ở bên kia, điện thoại của người đang mở họp vang lên, giám đốc đang báo cáo tình hướng ngây người, dừng việc lại.

Công ty bọn họ mở họp, điện thoại của tất cả mọi người đều để chế độ im lặng, trước giờ không có ai dám cài đặt tiếng chuông vang ra, lúc này tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía phát ra tiếng chuông.

Vẻ mặt Hoắc Thâm bình thường, lấy điện thoại tới nghiêng mắt nhìn một cái, sau khi đọc tin nhắn bên trên xong vẻ mặt của anh xảy ra chút biến hóa nho nhỏ nhưng rất nhanh đã được giấu đi không thấy nữa.

Anh cúi đầu, gửi một câu cho Lê Nhất Ninh: [Không cần.]

Lê Nhất Ninh: [Anh giúp tôi một việc lớn như vậy, sau này nếu anh có cần gì cứ việc nói, tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm.]

Hoắc Thâm ngừng chốc lát, lại nghĩ tới một mảnh thảo nguyên xanh thẳm trên đầu mình.

Mặt anh trở nên u ám, nghĩ không hiểu cô vợ thích gây rối này lại muốn làm gì nữa.

Vị giám đốc đang đứng báo cáo hồi hộp trong lòng, lo lắng không yên nhìn vẻ mặt người lãnh đạo thay đổi liên tục.

Anh ta căng thẳng nuốt nước bọt, lúc đang suy nghĩ thì có một giọng nói lạnh lùng xuất hiện: “Nói xong rồi?”

Hoắc Thâm đang lạnh mặt nhìn anh ta.

Vị giám đốc đó ngẩn người, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi tiếp tục.”

Hoắc Thâm buông điện thoại xuống, nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.

“Cậu xem cái gì mà tập trung vậy?”

Giản Viên Viên liếc cô một cái.

Lê Nhất Ninh ‘a’ một tiếng, khổ não nói: “Mình vừa gửi tin nhắn cho Hoắc Thâm, nói sau này bằng lòng cúc cung tận tụy, cẩn thận chăm sóc anh ấy, anh ấy từ chối mình rồi.”

Giản Viên Viên: “……”

Lê Nhất Ninh chớp đôi mắt to tròn: “Cậu nói xem có phải anh ấy ghét bỏ mình đội mũ xanh cho anh ấy không?”

Giản Viên Viên sặc một cái, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, xin cậu đừng nói như vậy, lỡ như bị người khác nghe thấy sẽ cười nhạo Hoắc Thâm tới lúc đó thì toi đời.”

“…… Ờ.”

Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, mỉm cười nói: “Lát nữa cùng mình đi mua quà cảm ơn nhé.”

“OK.”

Nói tới chuyện này, Giản Viên Viên nhớ tới một chuyện khác.

“Chuyện trên weibo cậu định đáp trả thế nào?”

Lê Nhất Ninh hơi ngớ người, nhấp một ngụm nước trái cây: “Ý cậu nói là tin tức mình dùng đồ giả?”

“Đúng vậy.”

Giản Viên Viên cắn răng nổi nóng: “Cậu nên chụp mấy gian quần áo của cậu cho mọi người xem, cái gì mới gọi là may đo cao cấp, cái gì mới gọi là được đặt may riêng, có một không hai.”

Khiến cho bọn trên mạng ức chết.

Lê Nhất Ninh mỉm cười xinh đẹp: “Mình đã cho người liên lạc rồi, đừng lo lắng.”

Cô không phải là nguyên chủ không cần đi làm chuyện hạ thấp bản thân, Lê Nhất Ninh có tiền như vậy tại sao phải quanh co cầu toàn như vậy.

Năm phút sau, dân mạng trên weibo đang cười nhạo Lê Nhất Ninh đột nhiên phát hiện, có một nhân vật võng hồng tên ‘Danh Viện’ (1) có hơn năm trăm vạn fan mà bọn họ theo dõi đã chuyển tiếp dòng weibo ban đầu của blogger đó: [Ơ, đây không phải là chiếc đồng hồ được thiết kế đặc biệt có một không hai của @PATEK PHILIPPE sao? Hay là do mắt tôi nhìn lầm rồi? Còn chiếc túi đó, không phải không có màu sắc này, đó là do sau khi mức độ tiêu thụ hàng năm đạt đến một mức nhất định, @Hermes nhận thiết kế riêng tự do phối màu và tự do lựa chọn kiểu dáng đấy. Cuối cùng tôi muốn nói một câu, quần áo mặc trên người của người này hình như có xuất xứ từ một tay thiết kế người Italy, người có tiền chưa chắc đã mua được đâu.]

Dòng weibo này vừa xuất hiện, fan hóng chuyện sững người tại chỗ.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, bọn họ lại mở ra màn cười nhạo thứ hai.

[Cậu nhận tiền rồi sao?]

[Ơ ơ ơ, bây giờ Lê Nhất Ninh chơi với cả võng hồng nữa sao? Chỉ cậu mà có thể nhìn ra sao? Hãy nhớ kỹ lại màn mất mặt lần trước của mình đi.]

[Ha ha ha ha ha ha ha người này nhất định là biết Hermes và Patek Philippe sẽ không đáp lại cho nên mới dám tới lừa phỉnh bọn tôi đúng không, thật sự cho rằng chúng tôi nhìn không hiểu sao?]

[Hôm nay nhìn thấy chuyện buồn cười nhất, Lê Nhất Ninh có thể đeo sản phẩm thiết kế riêng có một không hai của Patek Philippe? Không đến mấy ngàn vạn đã có thể làm được?]

Hướng Lệ giống như họ, cô ta dùng nick phụ điên cuồng gõ bình luận, đủ loại từ ngữ dơ bẩn đều từ bàn phím cô ta gõ ra. Tất muốn hùa theo cười nhạo đá Lê Nhất Ninh ra khỏi giới giải trí.

Đúng lúc này, PATEK PHILIPPE lại phát weibo.

Dân mạng tập trung nhìn, chủ weibo này lại chuyển phát dòng weibo phân tích của nick võng hồng đó. Kèm theo lời nói: [Đúng vậy, đây là sản phẩm thiết kế riêng có một không hai, kim cương rõ ràng trong suốt chất lượng tốt hơn so với sản phẩm thông thường.]

Dân mạng: ? ? ?

Mắt bọn họ mù cả rồi? Hay là chủ weibo bị hack nick rồi?

Như vậy còn chưa đủ, có người phát hiện Hermes cũng tới tham gia náo nhiệt rồi.

@Hermes V: [Chiếc túi này là phiên bản cũ được thiết kế vào mấy năm trước, sau khi kiểm tra ghi chép khách hàng, xác thật đúng là Lê tiểu thư. Cuối cùng còn có một câu, sản phẩm mới năm nay đã cho người đưa tới nhà Lê tiểu thư rồi, hy vọng cô sẽ thích.]

Tất cả mọi người: …… ? ? ?

Má ơi? ? ? ! ! !

= = = = = =

Chú thích:

Danh Viện: ý chỉ tiểu thư nhà giàu, con nhà danh giá.