Chương 4: Cố đại thiếu gia

Lúc trước Quý Úc ngủ ở phòng học đều không an ổn, nhưng hôm nay cậu ngủ một giấc đến tận chạng vạng.

Trường trung học Giang Đức chỉ bắt buộc học sinh lớp 12 ở lại học tiết tự học buổi tối, còn lớp 10 và 11 thì tự do hoạt động trong khuôn viên trường, học sinh nội trú muốn đi ra ngoài thì phải cần được chủ nhiệm lớp cho phép.

Thầy Uông ký đơn xin ra ngoài cho mấy học sinh xong, cũng không trực tiếp tuyên bố tan học, mà nói: “Lớp phó học tập, lớp trưởng cùng với mấy bạn lớp phó khác phát đồ dùng học tập xong thì tan học.”

“Nhiều vở bút như thế này chắc cũng tốn không ít tiền nhỉ? Trường học chịu chi tiền như vậy sao?”

“Đây là sản nghiệp của Cố đại thiếu gia mà, trường học cũng không cần tốn tiền đâu.”

“Cũng đúng.”

……

Hà Á Chí hưng phấn mà xoay người: “Anh Quý, buổi chiều Cố đại thiếu gia đã tới lớp, lão Uông sắp xếp cho hắn ngồi bên cạnh anh đấy.”

Quý Úc nghiêng đầu, nhìn cái bàn trống rỗng bên cạnh.

Ngày đầu tiên khai giảng, trên bàn mỗi người không nhiều thì cũng có một ít đồ vật, nhưng cái bàn này đến giấy bút cũng không có, hoàn toàn không giống có người từng ngồi ở đây.

“Trọng điểm là, Cố đại thiếu gia vừa nhận chỗ ngồi liền đứng dậy bỏ đi, hắn bỏ đi một cách quang minh chính đại, đường đường chính ——”

Trong nháy mắt Hà Á Chí im lặng khiến cho Quý Úc chú ý, cậu ngẩng đầu, chỉ thấy thầy Uông “yêu thương” mà vỗ đầu Hà Á Chí một cái.

Thầy Uông đi đến bên cạnh Quý Úc, mở miệng nói: “Quý Úc, cả khoá lớp 11 trước mắt cũng chỉ có phòng ngủ của em là không có giường, tạm thời tôi sắp xếp Cố Tông và em vào chung một phòng.”

Uông Đức Huy đã làm chủ nhiệm lớp của Quý Úc từ năm lớp 10, biết tiểu tử này lười biếng, bình thường không gây chuyện, cùng lắm chỉ trốn học ngủ, nhưng một khi gây chuyện thì đều là những chuyện không nhỏ. Năm lớp 10 Quý Úc còn đánh một bạn học đến nỗi nhập viện.

Hiện tại nhà trường lại sắp xếp cậu ở chung phòng với một người không thể trêu vào…

Thầy Uông thở dài, nhắc nhở nói: “Cố Tông cũng không nhất định sẽ ở lại trường, tôi biết em quen ở một mình, nếu thật sự có thêm một người bạn cùng phòng, phải phải hài hòa sống chung.”

Quý Úc nâng mắt, lười nhác mà vâng một tiếng.

Cậu nghĩ tới, Cố Tông là nam hai cao phú soái trong tiểu thuyết, hình như còn có một đoạn tình cảm sâu xa với nữ chính khi còn nhỏ.

Lại lải nhải thêm mấy câu, thầy Uông mới rời đi, phòng học trong nháy mắt trở nên cãi cọ ồn ào.

Hà Á Chí lấy di động, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ mà quay đầu lại: “Trời ơi, hoá ra thư viện trường học của chúng ta cùng với hồ bơi chính là nhà Cố đại thiếu gia tài trợ, không biết vì sao đột nhiên từ lớp quốc tế chuyển tới lớp chúng ta, có phải là vì người nào đó hay không?”

Khẳng định là vì nữ chính.

Quý Úc câu được câu không mà đáp lời.

“Thật là sinh ra đã có tất cả, lớn lên đẹp trai như vậy, gia thế tốt như vậy, lại thông minh như vậy, không nghe giảng bài không đọc sách mà vẫn…”