Chương 5: Đến nhà ăn

Hắn ta sinh ra đã có tất cả, còn Quý Úc thì không.

Cậu tìm được mấy từ giấy chứng nhận trong cặp sách, chìa khóa, còn có di động.

Trang chính của di động ít app đến đáng thương, thông tin trống rỗng, tin nhắn cũng không có, như là máy dự phòng vậy.

Hà Á Chí không chú ý tới sự phân tâm của Quý Úc, cười tủm tỉm mà tiếp nhận dụng cụ từ cán bộ lớp:

“Lớp phó, dụng cụ này Cố đại thiếu giá cũng có phần sao?”

Lớp phó gật đầu: “Có chứ, mỗi người đều có, thế nhưng vừa rồi tôi đếm qua thì thấy lớp chúng ta thừa một phần.”

Hà Á Chí cười hỏi: “Thừa một phần cho ai?”

Lớp phó ném cho hắn hai cái bút: “Dù sao cũng không phải cho cậu.”

Quý Úc cất di động đi, hỏi: “Lớp chúng ta có Cố đại thiếu gia là mới chuyển vào?”

“Đúng vậy,” Hà Á Chí nghi hoặc, “Làm sao vậy?”

Quý Úc lắc đầu: “Không có gì.”

Xem ra nữ chính còn chưa chuyển trường đến.

Phát xong đồ dùng học tập, lớp trưởng tuyên bố tan học, mọi người như ong vỡ tổ ào ào chạy ra ngoài.

Hà Á Chí cất đồ đạc vào cặp sách, dò hỏi như lệ thường: “Anh Quý về phòng ngủ sao? Muốn em giúp anh mang cơm chiều đến không?”

Quý Úc: “Cùng đến nhà ăn đi, sau đó về phòng ngủ sau.”

Cậu cũng không biết phòng ngủ hay nhà ăn đó ở đâu, vừa lúc đi theo Hà Á Chí một phen.

Câu trả lời này nằm ngoài dự kiến của Hà Á Chí, một ngày Quý Úc có thể ngủ mười mấy giờ, giờ cơm cũng đều đi ngủ, rất ít khi đến nhà ăn.

Hà Á Chí cho rằng hôm nay cậu là muốn thay đổi khẩu vị, kích động mà vò vò tóc mái: “Lên tầng ba?”

“Chỗ đó… hình như mới ra món mới.”

“Được.”

Trường học có hai cái nhà ăn, một cái là nhà ăn của giáo viên, một cái là nhà ăn của học sinh. Nhà ăn của học sinh có tổng cộng ba tầng, từ tầng một đến tầng ba, giá cả của đồ ăn sẽ tăng dần, loại đồ ăn cùng khẩu vị cũng phong phú dần.

Tầng ba là nơi đến yêu thích của Omega, bởi vậy cũng là nơi đến yêu thích của Alpha.

Quý Úc hoàn toàn không biết chuyện này, cũng không có để ý ánh mắt người khác nhìn mình, chỉ cảm thấy trong không khí có một cỗ hương vị ngọt ngào.

Cậu hỏi Hà Á Chí: “Hình như đồ ăn hơi ngọt nhỉ?”

Quý Úc thích ngọt, nhưng chỉ thích ăn bánh ngọt, hoàn toàn không tiếp thu được đồ ăn có vị ngọt.

“Không ngọt!”

Nữ sinh xếp hàng bên cạnh lấy hết can đảm, trả lời câu hỏi trước cả Hà Á Chí.

Nói xong, nàng e lệ ngượng ngùng không dám nhìn Quý Úc.

Quý Úc đáp: “Cảm ơn.”

Nữ sinh ngẩn ngơ, đỏ cả mặt, lắp bắp mà nói: “Không, không có gì.”

Đã qua giờ cơm chiều, người trong nhà ăn không nhiều lắm, gọi đồ ăn xong, Quý Úc tùy tiện chọn một vị trí, mới vừa ngồi xuống liền nghe được một đoạn đối thoại khó nén hưng phấn bên cạnh:

“Trời đất ơi, Cố đại thiếu gia tới nhà ăn!”

“Chỗ nào chỗ nào?”

“Đẹp trai vãi!”

……

Quý Úc nhịn không được nâng mắt lên nhìn, muốn nhìn vị Cố đại thiếu gia này rốt cuộc trông như thế nào.