Quý Úc liếc mắt nhìn hắn một cái: “Xem thường ai đấy?”
Cố Tông chậm rãi nói: “Không phải xem thường, là lo lắng.”
Lo lắng cậu không đọc hiểu?
Mặc kệ là nói chuyện hay là không nói lời nào, người này đều rất nhạt nhẽo.
Quý Úc đem bài thi của mình ném cho Cố Tông, đang muốn trả đũa, chỉ thấy ánh mắt như chim ưng của giáo viên tiếng Anh quét qua.
“Đã cầm hết bài thi trên tay chưa?”
“Rồi ạ——”
“Chúng ta vừa chữa vừa so đáp án, từ câu số 1 đến câu số 5, A B C D A…”
Quý Úc chống cằm, đánh dấu từng câu ở trên bài thi, sự buồn ngủ lúc trước bỗng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Không chỉ có như thế, tim Quý Úc đập dần dần nhanh hơn, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh.
Một loại cảm giác khó có thể hình dung từ trong đáy lòng lan tràn ra, phảng phất như đang thúc giục cậu làm chuyện gì.
Quý Úc xoay bút, có chút phiền toái.
Cậu không thích loại cảm giác bị bắt tập trung lực chú ý như thế này.
Một tiết học cứ bất tri bất giác qua đi như vậy.
Trong nháy mắt đã tan học, giọng nói của Tiểu R vang lên:【Tích tích, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được khen thưởng của nhiệm vụ: 5.0 điểm thị lực! Thành công vượt qua cốt truyện giai đoạn thứ nhất!】
Giọng nói thình lình vang lên trong đầu làm Quý Úc sợ tới mức tay run lên, bút bay ra ngoài.
Cậu nheo đôi mắt lại, không vui nói:【Chuyện vừa rồi có phải do cậu làm hay không?】
Tiểu R nghi hoặc:【Chuyện gì?】
Quý Úc hỏi:【Có phải cậu làm tôi tỉnh táo hơn hay không?】
Giọng nói của Tiểu R có chút ủy khuất:【Nếu Tiểu R lợi hại như vậy, ký chủ đại nhân không phải sẽ có thể tùy tiện hoàn thành nhiệm vụ sao?】
Cố Tông đẩy ghế dựa ra.
Quý Úc quay đầu, 5.0 điểm thị lực, cậu có thể thấy rõ ràng lông mi cong vυ"t run rẩy, con ngươi màu nâu nhạt đang nhìn mình.
Cố Tông ném chiếc bút còn lại trên bàn cho Quý Úc, khẽ nhíu mày:
“Cậu cố ý đấy à?”
Quý Úc sửng sốt, thấy trên mu bàn tay của đối phương có một vết xước nhỏ.
Vết xước chậm rãi sưng lên, tràn ra tơ máu.
Miệng vết thương rất nhỏ, vốn phải ngừng chảy máu ngay, nhưng không hiểu sao máu chảy càng ngày càng nhiều.
Cố Tông liếc mắt, xoay người rời đi.
Quý Úc vỗ vỗ lưng ghế Hà Á Chí, hỏi: “Có băng keo cá nhân không?”
Hà Á Chí vội vàng lấy băng keo cá nhân ra: “Anh Quý bị thương chỗ nào sao? Có nặng không, có cần đến phòng y tế…”
“Không phải tôi, cho đại thiếu gia.”
Quý Úc lấy quá băng keo cá nhân, đi ra khỏi phòng học.
Hà Á Chí nhìn theo bóng dáng của cậu, quyết đoán click mở bài, thêm ghi chú.
Quý Úc đi đến cửa WC, phát giác hình như có điều không đúng, sao lại có ba cái WC?
Ngẩng đầu thì thấy ghi chú trên cửa WC không phải là nam nữ nam nữ như bình thường, mà là ba chữ A, B, O viết hoa.
Cậu ngốc ra một lát, đây là WC kiểu thời đại mới gì vậy?
WC nam, WC nữ… Cũng dùng từ tiếng anh để đặt sao?
Đang nghĩ, từ WC bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
“Cố Tông!”
Bước chân của Quý Úc dừng lại, cậu nhớ rõ giọng nói này, là nam sinh to lớn lúc chạng vạng ngày hôm qua.
“Tôi nói cho cậu biết…”
Muốn thông báo cái gì sao?
Quý Úc kìm nén lòng hiếu kỳ nhìn vào bên trong.
Nam sinh kia mặc đồng phục của đội bóng rổ, để lộ gần hết da thịt ra ngoài, lông tóc vừa dài vừa dày như một con gấu, đôi mắt long lên nhìn chằm chằm người phía trước.
Cố Tông đứng ở trước bồn rửa mặt, chiếc quần đồng phục màu đen càng làm cho hai chân hắn thêm thẳng hơn thon dài h.
Ánh mắt của Quý Úc dần dần di chuyển, cuối cùng đảo quanh nửa người dưới của Cố Tông.
Đúng là trước mặt có sói sau lưng có hổ.