Chương 8

“Nhanh như vậy đã có danh sách rồi sao?” Hà Á Chí mở to hai mắt, “Em đi xem xem.”

“Ừm,” Quý Úc không có hứng thú với bảng xếp hạng thành tích, “Tôi lên lầu trước.”

Cậu lấy chìa khóa v ra, mặt trên ghi phòng ngủ số 401.

Mỗi một tầng ký túc đều có phòng tự học, ở bên cạnh cầu thang.

Cửa phòng tự học là cửa kính, cho nên Quý Úc mới vừa lên tầng 4, liền chú ý thấy một cán bộ lớp tóc dài bay bay.

Cô ngồi ở bàn đầu tiên, giúp nam sinh bên cạnh chữa đề, nam sinh như được bừng tỉnh giác ngộ, mừng rỡ vỗ vỗ bả vai cán bộ.

Cô lao công đang dọn dẹp ở ngoài cửa phòng tự học, cứ như không thấy chuyện nữ sinh xuất hiện ở phòng ngủ ký túc của nam sinh.

Quý Úc nhìn một lát, cán bộ lớp lập tức gọi cậu lại:

“Anh Quý, chờ một chút.”

Cô đi ra khỏi phòng tự học, hỏi: “Hà Á Chí đã quay lại chưa?”

“Đã về rồi, ở dưới tầng xem bảng thành tích.”

Lúc này Quý Úc mới phát hiện chiều cao của cô gái này không khác mình là bao, cũng phải trên dưới 1m8.

Cán bộ cười nói: “Vậy thì tốt rồi, tôi đi bảo hắn mở cửa.”

Vì sao lại phải tìm Hà Á Chí để mở cửa?

Quý Úc không rõ nguyên do gật gật đầu, đóng cửa phòng ngủ lại.

Phòng ngủ là phòng đôi hai người, điều kiện không tồi, bên trên là giường bên dưới là bàn, nửa gian phòng thuộc về Cố Tông thì trống không, chỉ có một chiếc giường, đồng phục cũng tùy ý treo ở trên lưng ghế.

Quý Úc đi dạo một vòng, quần áo, đồ dùng cá nhân đều là bày trí dựa theo thói quen của cậu, không có điều chỉnh gì lớn.

Cậu tắm rửa xong, nằm lên trên giường liền bắt đầu có cảm giác mệt rã rời không thể hiểu được, đến cả chơi game cũng không chơi được, chớp mắt liền ngủ mất.

* * *

Ngày hôm sau, sáng sớm 6 giờ, tiếng chuông báo thức du dương vang vọng trong phòng ngủ, ngay sau đó là tiếng nói chuyện, tiếng đóng cửa.

Những âm thanh đó ước chừng kéo dài nửa giờ, phòng ngủ mới khôi phục lại sự an tĩnh.

Cậu chậm rì rì rời giường, chậm rì rì xuất phát, cùng giáo viên một trước một sau đi vào phòng học.

Cái bánh bao trong miệng Hà Á Chí sắp rớt ra ngoài, khó có thể tin được mà nhìn đồng hồ:

“Lúc này mới 8 giờ.”

Quý Úc ghé lên trên bàn, ngáp một cái: “Không ngủ được, trùng hợp thật đấy.”

Hà Á Chí nói thầm: “Anh đến phòng học còn trùng hợp hơn.”

Quý Úc ngậm một viên kẹo sữa, thuận miệng nói: “Phòng học náo nhiệt.”

Tiếng nói vừa dứt, sự náo nhiệt trong phòng học bỗng biến mất.

Quý Úc nghiêng đầu, chỉ thấy Cố Tông đi tới, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.

Theo tới cùng hắn, Quý Úc còn ngửi được một cỗ mùi hương nhàn nhạt.

Nhưng lại không giống mùi nước hoa ngọt nị khó chịu trong nhà ăn, mà hương vị này rất thanh đạm, ngọt ngào, lạnh lạnh.

Thấm vào ruột gan, thơm đến nỗi nói không nên lời.

Quý Úc sờ sờ mũi, nghĩ thầm, Cố đại thiếu gia dùng nước hoa hẳn là rất đắt tiền.

Giáo viên tiếng Anh đem một chồng bài thi thật dày giao cho học sinh: “Phát xuống đi, động tác nhanh lên.”

“Đây là bài tập hè của các cô các cậu, có thể trao đổi với bạn ngồi cùng bàn, sửa điểm cho đối phương một chút.”

Quý Úc mới vừa lấy di động ra, dưới mí mắt liền hiện lên bàn tay với những khớp xương rõ ràng, cùng bài thi tiếng Anh có tên Cố Tông.

Nhìn nét chữ tiếng Anh xinh đẹp mềm mại của hắn, Quý Úc giật mình.

Trước kia cậu cũng luyện qua kiểu chữ này, sau này trong nhà xảy ra chuyện…

“Nhìn không hiểu sao?”

Giọng nói lãnh đạm của Cố Tông lôi suy nghĩ của Quý Úc trở lại.