Chương 7

Lúc Hà Á Chí nói “ăn với cơm” thật sự là nghiêm túc, sau khi ăn xong, mắt hắn còn trông mong mà nhìn chằm chằm bát cơm không vơi đi chút nào của Quý Úc.

Quý Úc bị chóng mặt đến nỗi đầu óc choáng váng, đẩy khay đồ ăn đến trước mặt hắn:

“Cậu ăn đi, tôi ra bên ngoài chờ cậu.”

Quý Úc đi đến hành lang hóng gió.

Hết mưa rồi, mùi hương tươi mát của cỏ cây xua tan mùi nước hoa khiến người ta buồn nôn.

Xung quanh ba mặt trường trung học Giang Đức đều là hồ nước, cho nên có rất nhiều cầu, bên bờ hồ có lá liễu rủ cùng hoa, không ít trai gái tản bộ bên bờ.

Một cặp đôi tình tứ nắm tay nhau, đi từ đầu cầu bên này sang bên kia, lại từ đầu bên kia đi đến bên này.

Quý Úc híp híp mắt, nhà trường để mặc học sinh yêu đương thế này, vậy mà dám bảo sát với thực tế?

Lúc trước khi cậu còn học cấp ba, đừng nói tay nắm tay, một nam một nữ đến gần nhau đã bị giáo viên gọi lên văn phòng uống trà rồi.

Quý Úc là đại biểu của giáo thảo cấp bậc học sinh dở, cho nên bị gọi lên văn phòng là chuyện thường ngày.

“Cái gì? Học kỳ này Cố Tông đổi lớp?”

Cách đó không xa truyền đến tiếng gầm gừ tục tằng.

Quý Úc liếc mắt, một nam sinh to lớn lưng hùm vai gấu đứng ở góc tường gọi điện thoại, gân xanh trên cánh tay đều nổi hẳn lên.

“Ông đây cố tình chuyển đến lớp quốc tế, hắn lại chuyển đi không lẽ là vì trốn ông đây?”

Nói xong, nam sinh hung hăng mà đạp một chân vào tường.

“Hắn chuyển đến lớp nào?”

“Lớp một? Mẹ nó!”

Nam sinh thoạt nhìn rất tức giận, có cảm giác như mới bị bạn trai vứt bỏ.

Quý Úc không nhịn được mà cong cong môi.

Hà Á Chí mới đi ra từ nhà ăn ngây dại.

Quý Úc dựa nửa người vào tường, ánh nắng của hoàng phác họa ra hình dáng tinh xảo của cậu, con ngươi đen nhánh mang theo một chút ý cười.

Hà Á Chí ngồi sau bàn của cậu hai năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quý Úc cười tươi như vậy, đôi mắt không hề âm u như trước đây, mà như phát ra ánh sáng, trở nên có linh khí, giống như cả người giờ mới sống lại.

Hắn kìm nén lại lại trái tim nhỏ đang đập kinh hoàng, vội vàng nhớ lại vừa rồi ngửi được pheromone của Omega, hơn nữa còn phù hợp với chính mình:

“Anh Quý là, anh Quý là một…”

Quý Úc chớp chớp mí mắt, thấy là Hà Á Chí, hỏi:

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

Hà Á Chí tăng lớn âm lượng: “Nói về A của anh đó, quá, quá khủng khϊếp rồi.”

Quý Úc đại khái đã biết hắn ta có ý gì, khen cậu đẹp trai, manly gì đó, trong tiểu thuyết cũng xuất hiện mấy lần.

Cậu thường xuyên được nữ sinh khen như vậy, nhưng Hà Á Chí là một nam…

Trường học này có nhiều gay như vậy sao…

Thẳng nam như Quý Úc do dự một lát, uyển chuyển hỏi: “Cậu là, ách… Cậu thích nam A sao?”

Hà Á Chí liên tục lắc đầu, như chém đinh chặt sắt mà nói: “Không không không, em thích O, em là một Alpha truyền thống.”

Trái tim nhỏ của hắn chỉ là nhất thời bị mỹ sắc dụ hoặc mà thôi.

Quý Úc không hiểu O là có ý gì, nhưng cậu biết ý nghĩa của A, cho nên suy đoán O hẳn là từ để khen nữ sinh.

Cho nên thích O là thích nữ sinh, tức là yêu người khác giới.

Quý Úc nhẹ nhàng thở ra: “Đi thôi.”

Khu ký túc ở ngay đối diện hồ, bị tường vây chia thanh ba khu lớn.

Quý Úc đi theo Hà Á Chí vào khu A bên trái, toà A2.

Không ít người đứng ở trước biển thông báo ríu rít:

“Chỉ 2 điểm nữa thôi là tôi có thể được đề tên lên bảng rồi.”

“Ba tên đầu bảng thật sự không thay đổi kìa.”

“Đúng vậy.”

…………

Trường học thông báo xếp hạng thành tích cùng điểm cá nhân, bảng xếp hạng còn được dán ở mỗi một khu dạy học cùng phòng ngủ lâu, mỗi tháng dán một lần, phải đến lần thi thử sau mới có thể đổi.