Chương 28

Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, mặt trời lên cao, vẻ mặt nhóm Omega như đưa đám vì không muốn phơi nắng, các Alpha thì hứng thú bừng bừng đàm luận về cuộc thi đấu bóng rổ.

Hà Á Chí hưng phấn mà chạy đến bên cạnh Quý Úc, hỏi:

“Anh Quý, đi chơi bóng rổ không? Bọn họ đang chuẩn bị thi đấu với lớp hai.”

Quý Úc dựa vào thân cây, lười biếng mà lắc lắc đầu:

“Hôm nay thì thôi đi.”

Cậu thật sự là quá mệt mỏi, không muốn hoạt động mạnh như vậy.

Đột nhiên, phía trước truyền một tiếng kinh hô:

“Ngất xỉu rồi!”

“Trời ơi làm sao bây giờ?”

“Gọi cấp cứu đi!”

“Thầy ơi, có người bị say nắng!”

…………

Quý Úc nhíu nhíu mày, bước nhanh đi qua.

Chỉ thấy Trương Nhĩ ý thức mơ hồ mà nằm trên mặt đất, bạn học xung quanh học đều đứng ngây ra, không biết nên làm thế nào.

Quý Úc tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Biết cậu ấy bị say nắng còn vây xung quanh làm gì, tản ra .”

Quần chúng vây xem vội vàng lùi lại mấy bước.

Quý Úc nửa ngồi xổm bên cạnh Trương Nhĩ, duỗi tay sờ vào trong cổ áo cậu, xung quanh truyền đến tiếng xì xào.

“Đẹp trai quá a a a…”

“Hu hu hu tôi cũng muốn bị say nắng.”

“Hâm mộ chết mất.”

…………

Tay Quý Úc khựng lại, lúc này mới nhớ ra Trương Nhĩ là một Omega.

Cậu ngẩng đầu nhìn quét một vòng, nói: “Trần Quỳnh Tư, cậu giúp cậu ấy cởi bỏ mấy nút áo ra, để cậu ấy có thể thở dễ hơn.”

“Được được.” Trần Quỳnh Tư vội vàng làm theo lời cậu nói.

Gương mặt Trương Nhĩ ửng hồng, môi trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.

Pheromone ngọt nị của Omega ập vào trước mặt, hai mày Quý Úc nhíu chặt, cố nén sờ sờ trán cậu ta.

Nhiệt độ cơ thể bình thường, tình trạng có vẻ không nghiêm trọng lắm.

“Đưa đến phòng y tế trước đi.”

Quý Úc đang định cõng cậu ta đến phòng y tế,giáo viên thể dục vội vàng chạy lại:

“Để tôi đưa em ấy đi.”

“Làm phiền thầy rồi.”

Trần Quỳnh Tư vội vàng đuổi theo: “Thầy ơi, em là lớp trưởng của lớp một, em đi cùng thầy.”

“Lớp phó đi thông báo cho giáo viên chủ nhiệm đi.”

Thầy giáo thể dục vừa đi, các bạn học đã bắt đầu thảo luận sôi nổi, câu nào cũng là Quý Úc và Trương Nhĩ.

Ánh mắt Hà Á Chí sáng quắc hỏi Quý Úc: “Anh Quý, hai chúng ta là bạn tốt đúng không?”

Quý Úc không mặn không nhạt mà đáp: “Thì sao?”

“Em cũng không biết anh lại biết sơ cứu cho người bị say nắng đấy.” Hà Á Chí làm mặt quỷ nói.

Biết tên tiểu tử Hà Á Chí này mang một bộ não không được bình thường, Quý Úc lạnh lùng mà trả lời:

“Là do các cậu không biết kiến thức căn bản thôi.”

“Mặc kệ vừa rồi ai là người ngất xỉu, tôi cũng đều sẽ giúp đỡ.”

Hà Á Chí cười hắc hắc: “Em cũng có phần sao?”

“Ăn nói vớ ——”

Giọng nói đột nhiên im bặt, Quý Úc đẩy Hà Á Chí ra, giơ tay tiếp được quả bóng rổ từ phía xa bay đến.

“Vãi!” Hà Á Chí chỉ cảm thấy sau ót lạnh buốt, hắn kinh hồn bạt vía mà sờ sờ đầu, “Thiếu chút nữa thì làm hỏng cái đầu thông minh của tôi rồi!”

Quý Úc híp híp mắt, thấy tên nam sinh tóc vàng cùng với Trương Xung trong sân bóng rổ.

“Trương Xung.”

Hà Á Chí xoay người, mắng nói: “Mẹ nó, mày cố ý đúng không!”

“Biết ngay mà.”

Quý Úc dùng đầu ngón tay xoay xoay quả bóng, sau đó dùng một chân đá quả bóng trở về.

Quả bóng rổ tạo thành một đường parabol, hoàn mỹ mà đập vào đùi tên nam sinh tóc vàng

Đầu gối tên tóc vàng mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất, rách hẳn một mảng da lớn.

Trương Xung cúi đầu, âm trầm hỏi: “Có chảy máu không?”

“Có…”

Quý Úc không biết bọn họ muốn làm cái gì, nhắc nhở Hà Á Chí: “Hôm nay cậu đừng chơi bóng rổ.”

Hà Á Chí làm gì còn dám đánh, gật gật đầu, nói: “Cái tên Trương Xung đáng chết này đã trở lại rồi, anh Quý anh chú ý một chút, hắn nhất định là muốn gây phiền toái cho anh.”

“Ừm.”

Tâm trạng muốn hít thở không khí của Quý Úc đã bị hủy rồi.

Cậu mua một chai nước lạnh rồi chậm rì rì đi về phòng học, chuẩn bị ngủ trưa.