Chương 29

Cố Tông không đi học thể dục, mà ở lại lớp đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân, hắn cũng không ngẩng đầu lên hỏi:

“Sao lại quay trở lại rồi?”

Quý Úc tò mò hỏi: “Sao cậu biết là tôi?”

Cố Tông: “Mùi.”

Quý Úc ngồi xuống, lôi kéo cổ áo ngửi ngửi, không có mùi mồ hôi mà.

Hôm nay cậu cũng không có vận động.

Qua một lát, Quý Úc mới phản ứng lại.

Cố đại thiếu gia không phải đang nói đến mùi pheromone của cậu đấy chứ?

Quý Úc xê dịch ghế dựa, đôi tay đặt ở lưng ghế, đối mặt với Cố Tông, hỏi:

“Cố đại thiếu gia, mùi pheromone của tôi như thế nào vậy?”

Nghe vậy, đầu ngón tay Cố Tông cứng lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Quý Úc ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy chắc sẽ là một mùi hương rất dễ ngửi.”

Cậu không tự ngửi được mùi pheromone của mình, chỉ có thể ngửi được mùi của người khác.

Đang nghĩ ngợi thì một mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt bay qua.

Quý Úc liếʍ liếʍ môi, vặn nắp chai nước, uống một ngụm lớn, ý nghĩ trong đáy lòng lại không bớt đi một chút nào.

Cậu do dự một lát, tiến đến trước mặt Cố Tông hít vào một hơi.

Cố Tông lập tức khép sách lại, nghiêng người nhìn Quý Úc, con ngươi nhạt màu như lóe sáng.

Tiếng nói của hắn hơi lạnh, gằn từng chữ một:

“Quý Úc.”

Quý Úc sờ sờ mũi, cậu cảm thấy mùi pheromone của Cố Tông có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra ngay là mùi vị gì.

Lạnh lạnh, ngọt ngào…

Cố Tông mím chặt môi, lấy ra mấy quyển sách thật dày từ cặp sách, ném lên trên bàn Quý Úc, sau đó không nói một lời mà rời khỏi phòng học.

《Sách giáo khoa về cách vệ sinh sinh lý cho thanh thiếu niên》

《Những khác biệt giữa Alpha, Beta và Omega 》

《Giới tính và trưởng thành》

…………

Quý Úc tùy tiện mở một quyển ra, nhỏ giọng nói thầm:

“Dù sao đều là Alpha, thẹn thùng cái gì chứ.”

Mấy tiết tiếp theo Cố Tông cũng không về lớp.

Đến tiết tự học cuối cùng, Hà Á Chí lén lút xoay người, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:

“Cố đại thiếu gia xin nghỉ sao?”

Quý Úc bĩu môi: “Chắc là do thẹn thùng.”

“Cái gì?” Hà Á Chí không có nghe rõ.

“Không có gì,” Quý Úc ngáp một cái, nói sang chuyện khác, “Cậu làm bài tập nhanh lên, tôi đi ngủ đây.”

Cậu mới nằm sấp xuống không bao lâu, cửa phòng học đột nhiên mở ra, lớp học vốn đang rầm rì trong nháy mắt yên tĩnh đến đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi.

Thầy giám thị với vẻ mặt phẫn nộ xuất hiện, ánh mắt bắn thẳng đến hàng phía sau của phòng học:

“Quý Úc, cùng tôi đến Phòng Giám Thị.”

Quý Úc xoa xoa mắt, chán nản mà đứng dậy.

Thấy bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ của cậu, thầy giám thị giận dữ hét lên: “Tiết tự học là để cho các cô cậu làm bài tập, không phải để các cô cậu đi ngủ! Phòng học là chỗ để ngủ sao!”

Quý Úc biết thầy giáo này thích mắng người, bèn trấn chỉnh lại một chút.

Cậu không chút để ý mà mở miệng: “Thưa thầy, chúng ta cũng đừng quấy rầy việc học tập của mọi người nữa, không phải muốn đi lên Phòng Giám Thị sao.”

Thầy giám thị đã nhậm chức ở Giang Đức nhiều năm, từ khi lên làm giám thị, học sinh nào thấy hắn cũng phải cung cung kính kính, hắn chưa từng gặp phải học sinh nào dám nói chuyện với mình giống Quý Úc như vậy, cho dù là đang nói sự thật.

Sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, đôi mắt toát ra lửa giận: “Mồm mép nhanh nhẹn thật đấy.”

“Bảo cậu đến Phòng Giám Thị sao còn chưa đi!”

Tiến vào trong Phòng Giám Thị, Quý Úc liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Đầu gối tên tóc vàng quấn vài vòng băng vải, mọi người đều ngồi ở trên sô pha, bên cạnh còn có một người phụ nữ trang điểm khá đậm, nhìn giống tên tóc vàng đến năm sáu phần, chắc hẳn là mẹ của hắn.