Chương 24

Cái tên này điều hay thì không nói, chỉ nói điều dở, Quý Úc cười lạnh một tiếng:

“Tôi thích nữ.”

“Có phải cậu ngại mình có thứ bị dư ra, thích hỏi mấy vấn đề vô nghĩa này như vậy sao?”

Hạ thân Hà Á Chí chợt lạnh, vội vàng xoay người ngồi xuống bàn.

Quý Úc nhìn bảng đen, hai tiết học buổi chiều là tiết toán học.

Ở đầu bài giảng Uông Đức Huy sẽ nói rất nhiều vấn đề, đều là về ví dụ mẫu cùng cơ sở khái niệm, như vậy mọi người sẽ dễ dàng hiểu bài hơn.

Quý Úc sờ soạng ngăn kéo, tìm được một quyển sách giáo khoa toán học mới tinh.

Chỉ là… Học đến chỗ nào rồi?

“Quyền 1?”

Giọng nói lãnh đạm của Cố Tông vang lên từ đỉnh đầu.

Quý Úc nhanh chóng xem mục lục, nói thầm: “Tôi nhớ rõ hai ngày trước mới học quyển 1 mà.”

“Đó là ôn tập.”

Cố Tông liếc mắt nhìn cậu: “Chúng ta học xong chương trình lớp 10 rồi.”

Trường trung học Giang Đức là trường cấp ba trọng điểm, tiến độ của chương trình học đều rất nhanh, học kỳ hai lớp 11 đều đã học xong kiến thức cơ bản rồi, đến năm lớp 12 chỉ có ôn tập, ôn tập và ôn tập.

Quý Úc có chút mờ mịt: “Vậy chúng ta đang học quyển nào?”

“Quyển 2.”

Cố Tông nghiêng đầu, nhìn Quý Úc lục tung cặp sách tìm sách, thấp giọng hỏi: “Cậu muốn nghe giảng?”

Quý Úc hừ hừ hai tiếng: “Tôi có thể không nghe giảng sao?”

Hiện tại cốt truyện chỉ là nói mấy câu vớ vẩn, ai biết được thêm một thời gian nữa lại dịch chuyển từ miệng xuống chỗ nào.

Nhỡ xuống tới tít phía dưới thì không xong.

Tìm hơn mười phút, rốt cuộc thì Quý Úc cũng tìm được rồi quyển toán 2 bên trong quyển sách tiếng Anh.

Chuông vào học vang không bao lâu, Uông Đức Huy đi vào phòng học, phía sau còn có một nam sinh có dáng người nhỏ xinh đẹp đi theo.

Hắn gõ gõ bảng đen: “Đây là bạn học mới chuyển đến của lớp chúng ta, nào, em tự giới thiệu bản thân mình đi.”

Trương Nhĩ đứng ở trên bục giảng, khẩn trương mà nói: “Chào mọi người, tôi tên Trương Nhĩ, cung trường trương, ngẫu nhiên nhĩ…”

Uông Đức Huy nhìn chỗ ngồi trong lớp, nói: “Tạm thời em ngồi cùng Trần Quỳnh Tư đi, hai ngày nữa lại đổi chỗ ngồi.”

Bài viết trên diễn đàn chụp rất rõ gương mặt của Trương Nhĩ, rất nhanh liền có người nhận ra hắn, các bạn học sôi nổi bắt đầu thảo luận:

“Nhìn có chút quen mắt.”

“Hình như là Omega ở nhà ăn.”

“Vãi, thế mà lại là bạn học mới của lớp chúng ta.”

“Mẹ ơi anh Quý đang có phản ứng gì?”

…………

Quý Úc chẳng có phản ứng gì cả.

Cậu cắn cán bút, đang ở chuẩn bị cho bài mới, chuẩn bị chút trả lời câu hỏi.

Uông Đức Huy nói vài câu phải chiếu cố bạn học mới cho tốt, sau đó chính thức bắt đầu tiết học.

“Tiết này chúng ta học về mặt phẳng vuông góc.”

“Ai có thể nhắc lại định nghĩa của góc vuông nhỉ?”

Quý Úc lập tức giơ tay.

Uông Đức Huy ngẩn người, giọng điệu mang theo sự không tin: “Quý Úc?”

Nửa lớp đồng loạt mà quay đầu lại.

Quý Úc đã có thói quen bị người khác chú ý, cậu đứng lên, mặt không đổi sắc mà nêu ra định nghĩa: “Góc vuông là góc được tạo bởi 2 đường thẳng có một điểm chung, có số đo góc chính xác bằng 90…”

Uông Đức Huy kinh ngạc, qua một hồi lâu mới gật gật đầu:

“Hoàn toàn chính xác, ngồi đi.”

【Tích tích, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ trả lời câu hỏi hôm nay đã hoàn thành, mong ký chủ không ngừng cố gắng.】

Quý Úc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hà Á Chí sợ ngây người, anh Quý đột nhiên chủ động trả lời câu hỏi?

Trả lời đúng rồi còn như trút được gánh nặng?

Này, bất thình lình biểu hiện như vậy… Thật sự không phải nhất kiến chung tình?

Quý Úc lười biếng dựa vào lưng ghế, không chút để ý mà xoay bút.

Đã lâu cậu không có chủ động trả lời câu hỏi trên lớp.

Nghĩ đến trước kia, Quý Úc nghiện thuốc lá có chút không tốt.

Cậu lấy hai viên kẹo sữa, bỏ vào miệng chậm rãi nhai.

Âm thanh không nhỏ, đủ để khiến cho người ngồi cùng bàn chú ý.

Cố Tông nghiêng đầu, nhìn gương mặt như vừa trút bỏ được gánh nặng của cậu, nhắc nhở nói:

“Cậu làm rơi rác ra sàn nhà rồi.”

Quý Úc cúi đầu, nhìn thấy giấy gói kẹo rơi bên chân.

Cậu cúi người nhặt rác, trọng tâm của ghế dựa không vững, bắt đầu hơi nghiêng ngả.

Cố Tông duỗi tay ra theo bản năng đỡ lấy ghế dựa, Quý Úc ngã vào trong lòng ngực hắn.

Hắn giật mình, trong mắt xẹt qua một tia khác thường.

Mùi hương Alpha ngọt ngào ùa vào xoang mũi, nếu so sánh với lúc trước thì có thêm vị sữa.

Càng mê người một cách khó hiểu.

Quý Úc cũng ngốc ra, không phải bởi vì mình ngã vào trong lòng Cố Tông, mà là bởi vì mùi hương trên người Cố Tông làm cậu nhớ tới một sự kiện.

Mùi thơm của cơ thể… Hàng không bán…

Mỗi một người ở thế giới này đều có một thứ gọi là pheromone!!!

Thân thể Quý Úc cứng đờ, ngốc ra một hồi lâu, mới chậm rì rì mà bổ sung:

“Là một Alpha, tôi cảm thấy pheromone của cậu thơm thật đấy.”