Quý Úc còn có vấn đề muốn hỏi, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến giọng nói của một cô gái, mang theo tiếng khóc nức nở:
“Trương Xung, đã vào học rồi, anh để tôi về phòng học đi.”
Giọng nói nghe có chút quen tai, Quý Úc nhìn về phương hướng phát ra giọng nói.
Trần Quỳnh Tư bị người áp ở góc tường, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ, túi mua hàng rơi trên mặt đất, rơi ra không ít đồ vật.
Quý Úc nhìn thấy hình thể của nam sinh này, híp híp mắt.
Là nam sinh hai ngày trước bị cậu và Cố Tông đánh đây mà.
Cậu tiến lên hai bước, nhấc chân đá vào mông Trương Xung.
Vết thương lần trước của Trương Xung còn chưa có khỏi hoàn toàn, một cái đá chân liền tức khắc quỳ xuống.
Quý Úc đi đến trước mặt hắn, nhướng mày: “Cũng không cần hành đại lễ như vậy đâu.”
Trương Xung ngẩng đầu, gằn từng chữ một nói: “Quý… Úc!”
Quý Úc cười lạnh một tiếng: “Như thế nào? Lần trước chưa ăn đánh đủ sao?”
Ở trước mặt người mình thích bị mất hết mặt mũi như vậy, so với việc bị đánh tơi bời trong nhà vệ sinh còn nghiêm trọng hơn.
Trương Xung bò dậy từ trên mặt đất, sắc mặt âm trầm: “Quý Úc, mày cứ chờ đấy cho tao, con mẹ nó tao không gϊếŧ chết mày thì tao không phải họ Trương.”
Quý Úc cười nhạo nói: “Muốn đổi sang họ Quý sao?”
Trương Xung không giận mà cười: “Hy vọng hai ngày nữa mồm mép của mày cũng có thể nhanh nhẹn như vậy.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ đầu gối, khập khiễng mà đi vào khu dạy học.
Trần Quỳnh Tư sợ tới mức không biết làm sao, hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Mùi hương trên người cô thực nồng, nồng đến mức khiến Quý Úc có chút đau đầu: “Cậu mau về phòng học đi.”
Khoé miệng Trần Quỳnh Tư run run, giây tiếp theo liền gào khóc:
“Phải… phải làm thế nào bây giờ.”
Quý Úc giúp cô nhặt lên trên mặt đất lên, kiên nhẫn muốn an ủi nói:
“Không có việc gì.”
Trần Quỳnh Tư khóc đến thở hổn hển: “Nhưng… nhưng mà… Trương Xung hắn… nhà hắn quyên cho trường học… hức… không ít tiền.”
Quý Úc thuận miệng nói: “Bạn ngồi cùng bàn của tôi cũng quyên cho trường học không ít tiền.”
Vừa dứt lời, phía sau liềm vang lên giọng nói lãnh đạm của người nào đó:
“Hửm?”
Quý Úc nghiêng người, thần sắc bất biến, cong môi nói:
“Tôi nói sai sao?”
Cố Tông nâng mí mắt, nhìn con ngươi đen nhánh sáng ngời của cậu, chậm rãi nói:
“Không có.”
Trần Quỳnh Tư lau khô nước mắt, nhìn thấy Cố Tông đột nhiên xuất hiện, lại nhìn thấy Quý Úc mặt mang ý cười, cảm thấy chính mình không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cô thút tha thút thít nói: “Tôi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Cố Tông liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi Quý Úc: “Xảy ra chuyện gì?”
Quý Úc kể lại ngọn nguồn sự tình một lần.
Nghe xong, Cố Tông nói: “Trường học có camera.”
Quý Úc ngừng lại trong chốc lát, mới ý thức được Cố đại thiếu nói lời này là đang an ủi chính mình.
Hắn cong khóe miệng lên: “Tôi không lo lắng việc này.”
Ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, Cố Tông hỏi: “Cậu đang lo lắng cái gì sao?”
Di động trong túi rung lên hai cái, Quý Úc nhìn tin nhắn, cười nói:
“Lo lắng trường học khi nào có điện.”
“Ừm, hiện tại không cần lo lắng nữa.”
Hắn quơ quơ di động: “Cố đại thiếu gia, kết bạn đi.”
Tên tài khoản của Cố Tông chỉ có một chữ Cố, ảnh đại điện là một cái xích đu bằng gỗ.
Quý Úc nhìn chằm chằm ảnh đại diện một lát, nghĩ thầm Cố đại thiếu gia còn rất có trái tim thiếu nữ như vậy.
“Áo khoác tôi đã giặt sạch rồi,” Quý Úc gửi ảnh chụp áo khoác phơi ở ban công cho Cố Tông, hơn nữa còn cường điệu nói, “Giặt tay đó.”
Phòng ngủ mỗi một tầng đều có máy giặt chung, nhưng sau khi thấy có người lấy đôi giày từ bên trong ra, Quý Úc liền từ bỏ ý định dùng máy giặt.
Cố Tông mím môi: “Giặt sạch sẽ rồi sao?”
Quý Úc nhướng mày nói: “Lát nữa cậu về phòng ngủ thì tự mình kiểm tra đi.”
Thời gian còn sớm, hai người cùng nhau trở về phòng học.
Nhiệt độ trong phòng học đã hạ xuống, nhưng mùi hương vẫn còn nồng.
Quý Úc lén lút xê dịch ghế dựa, mùi hương lạnh lẽo chui vào xoang mũi, giảm bớt cảm giác không khoẻ.