Chương 11

Cố Tông bình tĩnh mà xắn cổ tay áo lên, trên mu bàn tay của tay trái là miệng vết thương chưa khép lại vô cùng gây chú ý.

Quý Úc sờ sờ mũi, lấy băng keo cá nhân ra:

“Nè, xin lỗi.”

“Tôi không cố ý, vừa rồi tay tôi tự nhiên bị run.”

Cố Tông rũ mắt xuống, tầm mắt dịch chuyển từ miếng băng keo cá nhân về phía cần cổ trắng nõn của Quý Úc.

Có mùi hương thơm ngọt.

Mùi hương mê người đến không giống như pheromone của Alpha.

Hắn nhận lấy miếng băng keo cá nhân, điềm đạm mà nói: “Cảm ơn, tôi nghĩ cậu cũng nên đến bệnh viện khám thử xem.”

Quý Úc: ???

“Cậu nói cái gì cơ?”

Cố Tông mím môi, giải thích nói: “Pheromone của cậu có chút ngọt.”

Pheromone?

Vẻ mặt Quý Úc có chút hoang mang, ở trong lòng thầm kêu gọi Tiểu R, hỏi:【Tiểu R, pheromone là cái gì?】

Là phương tiện giải đáp thắc mắc của ký chủ, Tiểu R lời ít mà ý nhiều nói:【Chính là mùi hương trên người của các cậu.】

Quý Úc giơ tay theo bản năng ngửi ngửi, chỉ ngửi thấy mùi khói còn vương trên tay, còn có mùi hương thanh mát của Cố Tông.

Mùi hương thanh mát như có như không quanh quẩn ở chóp mũi, cậu thở ra một luồng khí nóng, không cho là đúng mà nói:

“Có thể là do mùi khói ngọt chăng.”

Quý Úc còn không có tới kịp hỏi mùi hương ngọt với việc đi bệnh viện có quan hệ gì, thầy Uông đã vội vàng mà đi vào.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Thầy Uông dựa vào khung cửa thở dốc, thấy vết máu trên mặt đất, lập tức hỏi:

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Có bạn học nói nghe thấy tiếng thét chói tai.”

Động tĩnh trong WC không nhỏ, cửa lại bị đóng trái, học sinh đi ngang qua không dám tiến vào, vội vàng chạy tới văn phòng tìm giáo viên.

Tuy rằng Quý Úc là bị bắt tham chiến, nhưng cũng tính là đồng phạm.

Cậu liếc mắt nhìn Cố Tông, mặt không đổi sắc mà nói: “Không có gì, có một bạn học bị chảy máu mũi trong nhà vệ sinh.”

“Hiện tại hẳn là đang ở phòng y tế rồi.”

Thầy Uông nửa tin nửa ngờ, hỏi Cố Tông: “Thật vậy sao?”

Cố Tông nhấc mí mắt lên, nhìn bộ dáng khí định thần nhàn của Quý Úc, chậm rãi bổ sung:

“Pheromone.”

Pheromone, chảy máu mũi.

Hai từ này được nói ra cùng nhau quá dễ dàng làm cho người nghe cảm thấy mơ màng, thầy Uông cũng đã từng là một học sinh trẻ tuổi tràn đầy sức sống, biết rõ sự ảnh hưởng của pheromone.

Thầy ho khan hai tiếng: “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”

Quý Úc không hề có phản ứng gì, tản mạn đứng yên một chỗ.

Thầy Uông nói: “Quý Úc em có thể trở về chuẩn bị học tiết tiếp theo, Cố Tông đến văn phòng với tôi.”

Mấy người đi ra khỏi WC, thầy Uông nói với Cố Tông: “Cuối tháng này có cuộc thi học sinh giỏi toán cấp cả nước, em cùng Trần Quỳnh Tư hẳn là rất quen thuộc với cuộc thi này, cũng không còn thời gian nữa…”

Cố Tông nhìn bóng dáng Quý Úc tiến vào phòng học, bên tai hắn có một sợi tóc hơi hướng về phía trước, lười nhác mà bay bay, giống y hệt chủ nhân của nó.

Hắn thu hồi tầm mắt, trả lời: “Cảm ơn thầy đã nhắc nhở, em sẽ suy nghĩ.”

Thầy Uông dừng lại, Cố Tông nhiều lần tham gia cuộc thì CMO, thậm chí còn từng đại biểu quốc gia tham gia cuộc thi Olympic toán học quốc tế.

“Bận sắp xếp chuyện gì sao?”

Cố Tông gật đầu: “Chuyện nhà.”

Lý do này làm thầy Uông không thể khuyên thêm, đành phải nói: “Vậy em cứ suy nghĩ cho kỹ một chút, thầy sẽ đi béo lại với bên giám hiệu của trường học.”

Cố Tông: “Làm phiền thầy rồi.”

Bên kia, Quý Úc mới vừa đi vào phòng học, Hà Á Chí liền vội vội vàng vàng hỏi:

“Cố đại thiếu gia bị thương sao? Có dùng băng keo cá nhân chưa? Hay là đi bệnh viện?”

“Vết thương nhỏ thôi, không biết có dùng không, đến văn phòng rồi.”

Trả lời xong tất cả các câu hỏi, Quý Úc nhoài người lên mặt bàn, hỏi ngược lại: “Cậu thân với Cố đại thiếu gia lắm sao?”

“Không thân,” Hà Á Chí lắc đầu, “Trước kia hắn học ở lớp quốc tế , em cũng chưa gặp hắn vài lần.”

“Có chuyện gì sao?”

Quý Úc không chút để ý mà nói: “Hình như hắn có xịt nước hoa.”