Quý Úc không muốn quấy rầy chuyện tốt của Cố đại thiếu gia, đang định rời đi, từ nhà WC vang lên một tiếng, tiếp theo là tiếng gầm gừ tức muốn hộc máu của nam sinh to lớn kia:
“Mẹ nó, con mẹ nó mày có nghe tao nói chuyện hay không đấy?”
“Trần Quỳnh Tư là bạn gái của tao!”
Quý Úc như bừng tỉnh, không phải tỏ tình, mà là đến đánh ghen.
Cậu lại nhìn vào bên trong xem, nền gạch men sứ phản chiếu hình ảnh của vài người, nam sinh kia hiển nhiên còn mang theo không ít người.
Tầm mắt bị chắn mất, Quý Úc không nhìn thấy bọn họ.
Chú ý thấy ngoài cửa có người, Trương Xung hung ác mà trừng mắt nhìn qua, thấy là Quý Úc, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một nói:
“Quý Úc.”
“Con mẹ nó hôm nay thật đúng là chọn đúng ngày mà.”
Trong nhà của Trương Xung cũng cem như là có tiền có thế, hồi học kỳ 1 hắn nghe nói có 5 Alpha rất nổi danh, hùng hổ mà tìm hiểu, thấy khuôn mặt của Quý Úc còn xinh đẹp hơn cả Omega thì đi không nổi, đùa giỡn vài câu còn muốn động thủ.
Kết quả bị Quý Úc đánh gãy vài cái xương sườn, tạm nghỉ học nửa năm.
Hiện tại đúng lúc thù mới hận cũ cùng tính luôn một lượt, Trương Xung đưa mắt ra hiệu với mấy người phía sau, bọn họ ngầm hiểu, chia làm hai đoàn, một đoàn vây lấy Cố Tông, một đoàn vây lấy Quý Úc.
Vốn dĩ Quý Úc không muốn đánh nhau, hiện tại lại là thời gian tan học, giáo viên có thể đi ngang qua bất cứ lúc nào.
Nhưng bất ngờ có một tên tóc vàng đưa nắm tay vọt tới trước mặt cậu.
Quý Úc nghiêng nghiêng đầu, tránh thoát khỏi nắm tay của hắn, giơ tay bóp chặt cổ hắn, hung hăng mà đẩy hắn dựa vào cửa, thuận tay khóa luôn của WC lại.
Đánh cũng đánh rồi, thôi thì đến đâu thì đến.
Trước mắt tên tóc vàng tối sầm lại, ôm đầu ngồi quỳ trên mặt đất, quát:
“Mẹ nó chúng mày đứng ngây ra đó làm cái gì?!”
Giây tiếp theo, hai nam sinh một trái một phải bao vây lấy Quý Úc.
Hồi cấp 2 Quý Úc đi đánh nhau không ít, võ Tae Kwon Do gì đó cũng biết, đối phó mấy tên lưu manh khoa chân múa tay này dễ như trở bàn tay.
Cậu duỗi tay bắt lấy cà vạt của một người trong đó, dùng sức mà kéo lên trên, đồng thời coi hắn như bao cát đẩy mạnh về phía người còn lại.
Một người trợn trắng mắt muốn cởi bỏ cà vạt, một người khác bị đồng đội đè ở trên mặt đất, đầu kẹt trong thùng rác không chui ra được.
Quý Úc đánh xong, muốn đi giúp đại thiếu gia, chỉ thấy Cố Tông một chân đạp lên khuỷu chân của Trương Xung, hai tay kéo hai tay của hắn vắt chéo ra sau lưng.
Đầu gối Trương Xung mềm nhũn, hai chân quỳ xuống đất, cằm đè lên đài rửa mặt bên cạnh, máu tươi chảy ra.
Hắn đau đến nỗi cả người phát run, theo bản năng mà chửi ầm lên: “Con mẹ mày Cố Tông, ông đây ——”
Cố Tông nhíu nhíu mày, dứt khoát lưu loát bẻ cằm hắn, để hai tay của hắn vặn thành độ cung làm cho người ta sợ hãi.
“A a a ——”
Trương Xung ngã trên mặt đất, máu tươi chảy đầy trên khuôn mặt vặn vẹo của hắn.
Một chiêu này đã làm mọi người ở đây kinh hãi một phen, bọn lâu la sợ tới mức lùi về sau một bước, lạnh cả người.
Trương Xung đau đến nỗi lăn lộn, hai mắt hoảng hốt đối diện với ánh mắt không mang theo một tia cảm tình của Cố Tông.
Hắn rùng mình, mơ hồ không rõ mà xin tha: “Tôi sai rồi tôi sai rồi…”
Cố Tông nhấc chân, gót giày giẫm lên ót Trương Xung, khiến cho hắn phải quay mặt qua, hướng về phía Quý Úc.
Lúc này Trương Xung như mới tìm được ý thức, nước mắt nước mũi giàn giụa, nói với Quý Úc:
“Xin lỗi anh Quý, tôi không nên…”
Chờ hắn nói xin lỗi xong, Cố Tông nhìn đám lâu la không dám nhúc nhích, khẽ nâng cằm, ngữ điệu bình tĩnh:
“Các ngươi có thể đi rồi.”
Các tiểu đệ như mới tỉnh khỏi giấc mộng, run run rẩy rẩy tiến lên nâng Trương Xung dậy, bước nhanh ra khỏi WC.
Quý Úc không chút để ý mà huýt sáo: “Thân thủ không tồi.”