Chương 23.2: Bất lực

Lâm Điềm ở bên cạnh nhận thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì mới từ từ mở mắt, cô chậm rãi đứng dậy nhìn người nằm trên giường, cô không chắc chắn kế hoạch tiếp theo của Mạnh Tĩnh Tuyền là gì, trong lúc nhất thời hơi do dự.

Nhưng mà Lâm Điềm rất nhanh đã đưa ra quyết định, cô dự định thuê căn phòng đối diện, sau đó chậm rãi quan sát động tĩnh nơi này.

Cô đứng dậy rời khỏi phòng, khi cô đứng ở hành lang kiểm tra xem mình có mang theo thẻ căn cước hay không thì cánh cửa đối diện mở ra.

Cũng thật trùng hợp, người bước ra khỏi đó có thể coi như nửa quen biết, bình thường Lâm Điềm đã sớm tránh không kịp, nhưng bây giờ, cô không thể không bước tới ngăn cản Lục Gia Tự đang định rời đi: "À thì, anh Lục, anh muốn trả phòng hả?"

Lục Gia Tự còn chưa kịp trả lời, trợ lý tên Đại Mậu đã bước tới trước mặt anh, cảnh giác nhìn Lâm Điềm: "Cô Lâm, cô muốn làm gì?"

Xem ra lần trước anh ta thật sự không oan uổng cô, cô đúng là một fan cuồng biếи ŧɦái.

Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Đại Mậu, Lâm Điềm cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhưng cô không còn cách nào khác, thời gian cấp bách, lỡ như Mạnh Tĩnh Tuyền hẹn gặp người khác ở đây thì sao.

"Tôi không có ý gì khác, nếu anh không muốn trả phòng, có thể cho tôi mượn phòng một lúc được không?" Lâm Điềm nói xong, cô cảm thấy lý do này nghe cực kỳ kém.

"Bây giờ chúng tôi đi trả phòng." Lục Gia Tự nhìn lướt qua Lâm Điềm, căn phòng hôm nay là Đại Mậu đặt trước để anh ta nghỉ ngơi sau khi kết thúc lịch trình.

"Vậy thì quá tốt rồi, bây giờ tôi không tiện đi xuống, có thể nhờ anh giúp tôi gia hạn tiếp được không?"

"Vậy cô cũng phải kêu nhân viên quét dọn tới dọn dẹp trước." Ánh mắt Đại Mậu nhìn Lâm Điềm lại thay đổi, chẳng lẽ cô định đi vào bên trong tìm đồ anh Lục đã sử dụng, anh ta chỉ được nghe fan cuồng như thế này ở trên mạng thôi.

"Không sao đâu, tôi lại không ở, đúng rồi, anh Lục, tôi sẽ bảo anh Lương chuyển tiền phòng cho anh." Nói xong, Lâm Điềm đưa tay ra ý bảo bọn họ đưa thẻ phòng.

Đại Mậu còn đang suy nghĩ nên từ chối thế nào thì nghe thấy giọng nói của Lục Gia Tự: "Đại Mậu, đưa cho cô ấy."

"Anh Lục?" Đại Mậu có chút khó hiểu, sau khi nhận được ánh mắt xác nhận của anh mới đưa thẻ phòng ra.

Lục Gia Tự vừa mới đi ra thì nghe thấy đối diện có tiếng đóng cửa, sau khi nghe ý của Lâm Điềm, anh đoán được cô gặp chuyện gì, đều là cùng một công ty, anh cũng không để ý những chuyện tiện tay mà thôi.

Về phần phỏng đoán của Đại Mậu càng không có khả năng.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Lâm Điềm nhìn anh rất bình thường, bình thường đến mức trong mắt cô, mình chỉ là một người bình thường.

Đương nhiên, lòng đề phòng người khác là không thể thiếu, căn phòng này do Đại Mậu thuê dưới danh nghĩa của nữ nhân viên khác trong studio, thế nên anh tự nhiên không cần lo lắng.

"Cảm ơn anh Lục, người tốt sự nghiệp tình yêu song bội thu." Tính toán thời gian, không bao lâu nữa anh và nữ chính trong định mệnh của anh sẽ chính thức gặp nhau.

Nói xong, Lâm Điềm quẹt thẻ phòng mở cửa, sau đó đi vào đóng cửa lại, một loạt hành động đều được hoàn thành liền mạch.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Đại Mậu vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, cô chúc anh Lục sự nghiệp tình yêu song bội thu, xác định là chúc phúc?

"Đi thôi." Cùng với tiếng đóng cửa, giọng nói của Lục Gia Tự cũng vang lên theo sau.

"Anh Lục, anh không sợ cô ấy có ý xấu sao?" Đại Mậu nói xong cẩn thận nhìn Lục Gia Tự.

"Nếu cô ấy thật sự có tâm tư gì, cậu nghĩ công ty sẽ chọn ai?" Giọng điệu của Lục Gia Tự nhẹ nhàng, nhưng sự tự tin bên trong lại khiến người ta không thể xem nhẹ.

"Nói cũng phải." Đại Mậu gật đầu, hễ là người có đầu óc trong công ty đều biết lựa chọn như thế nào.

Lục Gia Tự không nói gì nữa, anh ngược lại tin tưởng Lâm Điềm sẽ không làm chuyện như vậy, nhớ tới ngày đó trong lúc vô tình nghe thấy lời nói của Lương Văn Xuyên, Lục Gia Tự không khỏi cụp mắt xuống.

Trong giới không có nhiều người không quan tâm đến danh lợi, hy vọng cô có thể luôn ghi nhớ ý định ban đầu của mình.

Đại Mậu thấy Lục Gia Tự có suy tính trong lòng thì không lo lắng nữa.

Bên kia, Lâm Điềm bước vào phòng nhanh chóng gửi cho Quý Vi một địa chỉ, bảo cô ấy mau chóng đến đây.

Làm xong tất cả những điều này, Lâm Điềm tiếp tục đứng ở cửa, dùng mắt mèo quan sát tình huống đối diện.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài có động tĩnh, Lâm Điềm rón rén nhìn qua mắt mèo thì thấy Chu Hoài Bắc đang nhanh chân sải bước đi về phía phòng đối diện.

Quan trọng hơn, trong tay anh ta còn có thẻ phòng, trong lúc nhất thời, trong đầu Lâm Điềm hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Sau khi Chu Hoài Bắc vào phòng vẫn không có động tĩnh gì, hai mắt Lâm Điềm lóe lên vẻ hiểu rõ, tư thế đi đường vừa rồi của Chu Hoài Bắc có vẻ không bình thường.

Cũng phải, với dạng tay chơi như anh ta, chắc chắn cái gì cũng thử qua, lại thêm Mạnh Tĩnh Tuyền quả thực là một người đẹp thực sự.

Nếu không làm sao vợ cả của Mạnh Hoài Quân có thể cho phép cô ta, một đứa con gái riêng nhận tổ quy tông chứ, cũng chỉ là vì có tác dụng mà thôi.

Một người kiêu ngạo như Chu Hoài Bắc hẳn là rất ghét bị lừa, Lâm Điềm nhanh chóng có kế hoạch trong đầu.

Cô nhớ hồi trước cô đã nhìn thấy số của Mạnh Tĩnh Di khi điểm qua danh bạ của nguyên chủ lần trước.

Lâm Điềm nhanh chóng lên Taobao, nhờ người gửi một tin nhắn nặc danh cho Mạnh Tĩnh Di, nói với cô ta rằng có điều bất ngờ đang chờ cô ta ở đây.

Làm xong tất cả những chuyện này, Quý Vi cũng tới, Lâm Điềm mở cửa, trực tiếp kéo cổ tay cô ấy: "Đi thôi, sự việc đã giải quyết xong, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện."

Quý Vi vẫn có chút mơ hồ, nhưng cũng nhanh chóng đi theo bước chân của Lâm Điềm, còn không quên chia sẻ một tin vui với cô: "Điềm Điềm, em liên lạc với tam sư huynh, anh ấy tổng hợp tài liệu gửi cho em, lát nữa em sẽ gửi cho chị."

"Nhanh vậy sao?" Lâm Điềm có chút vui mừng, đây có tính là lúc ngủ gật có người đưa gối đầu không?

"Đúng vậy, tam sư huynh vừa mới gửi cho em." Cô ấy vừa định liên lạc với Lâm Điềm thì cô liên lạc với cô ấy trước.

"Vậy thì tốt, đúng lúc có thể phát huy tác dụng." Lâm Điềm nhìn tệp tài liệu Quý Vi gửi tới, không đúng, hiện tại chưa thể đăng những thứ này được.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua khách sạn, Mạnh Tĩnh Di hẳn là sẽ đến đây sớm thôi, với phong cách của nhà họ Mạnh, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội leo lên nhà họ Chu.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Nghĩ tới vừa rồi Lâm Điềm ở khách sạn, Quý Vi không khỏi cau mày.

"Không sao, chị đã giải quyết xong rồi. Tiếp theo, đến lượt bọn họ nếm thử sự phản kích của chị." Lâm Điềm nói xong, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

"Cần em làm gì không, Điềm Điềm?" Quý Vi hỏi.

"Giúp chị chuyển tiền cho tam sư huynh của em, nếu không chị dùng sẽ không yên tâm." Lâm Điềm nói với giọng điệu không thể từ chối.

"Vậy được, thật ra tam sư huynh của em rẻ lắm." Nhìn thấy sự kiên trì của cô, Quý Vi chỉ có thể thỏa hiệp.

Lâm Điềm bị cô ấy chọc cười: "Vi Vi, em thật đáng yêu, nhưng có lẽ em có chút hiểu lầm về chị rồi, thực ra chị có chút keo kiệt."

Số tiền cô đưa ra thực chất không nhiều, chỉ có ba trăm nghìn.

"Thật ra một trăm nghìn là đủ rồi." Quý Vi nhỏ giọng nói.

"Số này đi, hai ngày sau em cứ nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta gặp lại ở đoàn làm phim."