Chương 23.1: Bất lực

Đây là lần đầu tiên Mạnh Tĩnh Tuyền làm chuyện như vậy, giây phút điện thoại reo lên, cả người cô ta run rẩy theo, sau đó nghĩ đến Lâm Điềm còn ở đây, cô ta lại giả vờ bình tĩnh.

Cô ta quay người lại, liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông, bên trên đang hiển thị tên Lâm Điềm, cô ta hơi khó hiểu: "Điềm Điềm?"

"Cái gì?" Lâm Điềm vừa mới điều chỉnh vị trí ly rượu không khỏi quay đầu lại.

Mạnh Tĩnh Tuyền hoảng sợ nhìn chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông trên tay: "Cậu gọi điện sang cho tớ."

"A, thế hả, có lẽ tại tớ vô tình chạm vào." Lâm Điềm nói xong cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra và ấn tắt đi.

Có thể do vẻ mặt của Lâm Điềm quá tự nhiên, hoặc do Mạnh Tĩnh Tuyền cảm thấy chột dạ nên chuyện này nhanh chóng bị bỏ qua.

"Điềm Điềm, tớ chỉ có một người bạn là cậu, cảm ơn cậu đã luôn ở bên tớ, ly này tớ kính cậu." Mạnh Tĩnh Tuyền nói trong nước mắt.

Dựa vào cái gì Lâm Điềm có thể may mắn như thế, cô chỉ là con chồng trước còn có thể có đãi ngộ như vậy, hiện tại ngay cả cậu chủ Chu cũng coi trọng cô.

Làm sao Mạnh Tĩnh Tuyền cũng không ngờ Chu Hoài Bắc lại nhờ cô ta giúp đỡ, điều khiến cô ta càng ghen tị hơn là Chu Hoài Bắc vừa chủ động tặng hoa vừa chủ động mời, nhưng Lâm Điềm lại hoàn toàn phớt lờ.

Con chồng trước như cô còn coi thường một người như Chu Hoài Bắc, mà sự lựa chọn của cô ta chỉ có thể là một người đàn ông đã ly hôn, cô ta thực sự ghen tị với Lâm Điềm,

cho nên khi nhận được cuộc gọi từ Chu Hoài Bắc, cô ta đã chấp nhận lời đề nghị của anh ta không chút do dự.

Nhìn chiếc ly cô ta đưa tới, Lâm Điềm cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt, sau đó chạm nhẹ ly với cô ta: "Nói cái gì vậy, chúng ta không phải là bạn thân sao?"

Sau khi cụng ly, Lâm Điềm không hề cử động, mãi đến khi Mạnh Tĩnh Tuyền ngẩng đầu lên uống một ngụm lớn, cô mới nhẹ nhàng uống một hớp.

Cô ta dám uống một ngụm lớn, điều đó chứng tỏ ly của cô ta không làm sao.

Cô biết, trong mắt Mạnh Tĩnh Tuyền, cô ta chưa bao giờ coi trọng nguyên thân, cho dù giở những trò vặt này, cô ta cũng sẽ không suy nghĩ quá phức tạp, trong mắt cô ta, nguyên thân là người rất dễ lừa.

Đương nhiên, có lẽ lần này cô ta chỉ đơn thuần muốn mời mình cùng uống rượu, trong cốt truyện, cô ta không bỏ thêm đồ vào rượu của nguyên thân, mà là cho Cố Cẩn Nghiễn.

Đó là bữa tiệc của nhà họ Cố, cô ta lợi dụng mối quan hệ với nguyên chủ để tham dự bữa tiệc, sau đó tìm cơ hội bỏ thêm đồ vào ly rượu của Cố Cẩn Nghiễn.

Đúng vậy, ngay từ đầu cô ta tiếp cận nguyên chủ chính là vì mục đích này, dù là Cố Cẩn Nghiễn hay Cố Cẩn Mặc, cô ta cũng sẽ không lỗ.

Kế hoạch mà cô ta cho là không một kẽ hở lại thất bại vì khả năng tự chủ siêu phàm của Cố Cẩn Nghiễn, sau khi sự việc thất bại, cô ta trực tiếp đổ chuyện này lên đầu nguyên chủ, nói rằng đều do nguyên chủ đã bày kế cho cô ta.

Cô ta còn đưa ra chứng cứ then chốt là lịch sử trò chuyện của hai người, nhưng nguyên thân vẫn luôn sợ hãi Cố Cẩn Nghiễn, lúc trò chuyện với cô ta cũng chỉ dám nói vài câu, những lời này đều là do cô ta dẫn dắt nguyên chủ nói ra, không ngờ cuối cùng, những thứ này lại trở thành bằng chứng chỉ điểm nguyên chủ.

Cũng chính vì sự việc này đã chôn ngòi nổ cho việc nguyên chủ bị đày ra đảo.

Lần này, cô đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, nghĩ đến đây, cô cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, Mạnh Tĩnh Tuyền à Mạnh Tĩnh Tuyền, cho tới bây giờ cô luôn cho cô ta quyền lựa chọn, lựa chọn thế nào phải xem cô ta.

Mạnh Tĩnh Tuyền nhấp một ngụm, rượu trong ly đã giảm đi một nửa, nhìn thấy Lâm Điềm chỉ uống một ngụm tượng trưng,

lập tức hơi nóng nảy: "Điềm Điềm, nào, chúng ta tiếp tục."

Lần này Mạnh Tĩnh Tuyền không liều lĩnh uống thêm một ngụm lớn nữa, cô ta sợ mình uống hết, Lâm Điềm còn chưa uống hết, dù sao cô ta cũng không dám uống rượu trong chai.

"Được, chúng ta tiếp tục." Lần này Lâm Điềm uống một ngụm lớn dưới cái nhìn chăm chú của cô ta.

Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Mạnh Tĩnh Tuyền, Lâm Điềm một lần nữa khẳng định rượu có vấn đề, cô không khỏi suy đoán, chẳng lẽ do mình không "giúp đỡ" cô ta nữa nên cô ta thẹn quá hóa giận?

Nhưng cô ta làm như vậy để làm gì, hiện tại Lâm Điềm vẫn không biết.

Hai người rượu đi rượu về mấy lần, cho đến khi rượu trong ly cạn, Mạnh Tĩnh Tuyền mới hoàn toàn yên lòng.

"Điềm Điềm, tớ muốn thoát khỏi nhà họ Mạnh, cậu có thể giúp tớ không?" Mạnh Tĩnh Tuyền nghĩ thầm, đây là cơ hội cuối cùng cô ta cho Lâm Điềm, nếu cô đồng ý, cô ta sẽ mang cô ra khỏi căn phòng này.

"Cậu muốn tớ giúp cậu thế nào?" Lâm Điềm giương mắt nhìn người trước mặt.

"Chỉ cần tớ tìm được người mạnh hơn Mạnh Hoài Quân và Mạnh thị, tớ có thể hoàn toàn thoát khỏi bọn họ." Lời nói của Mạnh Tĩnh Tuyền đầy ám chỉ.

"Vậy làm sao thuyết phục người như vậy giúp cậu đây?" Lâm Điềm ngây thơ nói.

"Điềm Điềm, cậu có thể giúp tớ tiếp cận anh cả cậu không? Chỉ cần tớ trên danh nghĩa là bạn gái của anh ấy, nhà họ Mạnh sẽ không dám bắt tớ kết hôn nữa."

Mạnh Tĩnh Tuyền cũng lười tìm hiểu xem Lâm Điềm có phải đang giả ngu hay không, bởi vì thời gian hẹn của cô ta và Chu Hoài Bắc không dài, nên cô ta dứt khoát nói thẳng.

Chỉ cần Lâm Điềm chịu giúp cô ta tiếp cận Cố Cẩn Nghiễn, hiện tại cô ta có thể giúp cô tránh Chu Hoài Bắc.

Lâm Điềm nghe được lời này không khỏi cười lạnh, Mạnh Tĩnh Tuyền thật sự không biết xấu hổ, bạn gái trên danh nghĩa của Cố Cẩn Nghiễn, cô ta xứng sao?

Với nhân phẩm của cô ta, cho dù chỉ là bạn gái trên danh nghĩa, cô cũng cảm thấy như vậy là xúc phạm Cố Cẩn Nghiễn.

"Điềm Điềm, cậu không muốn sao?" Trong giọng điệu của Mạnh Tĩnh Tuyền tràn đầy thất vọng, xem đi, không phải cô ta không cho Lâm Điềm cơ hội, mà chính cô không muốn trân trọng.

"Ngày thường tớ còn chẳng gặp được anh ấy, không biết nên giúp cậu thế nào." Lâm Điềm nói xong, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cũng không biết trong rượu thêm cái gì, đến giờ cũng chưa có phản ứng?

Nhìn thấy Lâm Điềm đột nhiên ngồi xuống, Mạnh Tĩnh Tuyền vui mừng khôn xiết, đây là có phản ứng, cô ta tiến lên một bước nhưng lại cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.

Cô ta không nghĩ nhiều, chai rượu vang này đúng là bảo bối mà cô ta lấy được của Mạnh Hoài Quân, nghe nói tác dụng chậm hơi mạnh, chắc vừa rồi cô ta uống quá vội vàng.

"Tĩnh Tuyền, hình như rượu này tác dụng chậm mạnh quá, tớ có thể nằm trên giường được không?" Cảm giác được tư thế bước đi của cô ta có chút khác thường ngày, Lâm Điềm đưa tay sờ lên trán, yếu ớt nói.

"Đương nhiên có thể." Mạnh Tĩnh Tuyền cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẫn còn nửa giờ nữa mới đến thời gian đã thỏa thuận với Chu Hoài Bắc.

"Này, cậu không thấy choáng váng sao?" Nằm trên giường, Lâm Điềm có chút khó hiểu nhìn Mạnh Tĩnh Tuyền.

"Cậu không nói không sao, vừa nói tớ cũng thấy vậy." Để xua tan lo lắng của cô, Mạnh Tĩnh Tuyền nằm xuống bên cạnh Lâm Điềm.

Mạnh Tĩnh Tuyền cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao ý thức của cô ta càng ngày càng mơ hồ, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Điềm bên cạnh, chỉ thấy hai mắt cô nhắm chặt, giống như đã ngủ say.

Cô ta gọi hai lần nhưng không có phản hồi, cô ta ráng chống đỡ muốn đứng dậy nhưng toàn thân mất hết sức lực, cuối cùng Mạnh Tĩnh Tuyền rơi vào bóng tối mông lung.