Chương 22.2: Đổi rượu

Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Điềm đi xuống dưới nhà, phát hiện Cố Cẩn Nghiễn và Cố Thi Dao đã ngồi ở bàn ăn, cô hơi xấu hổ, cười với bọn họ: "Xin lỗi, em dậy muộn."

【Hu hu hu, tại sao họ lại dậy sớm thế? 】

"Người thật sự dậy muộn còn chưa xuống nhà." Cố Thi Dao vừa nói xong liền thấy Cố Cẩn Mặc mang cái đầu ổ gà đi xuống, trong miệng còn đang ngáp dài.

"Sao mọi người dậy sớm thế, không phải nói chín giờ kiểm tra xong mới xuất viện sao?" Nói xong, Cố Cẩn Mặc lại ngáp một cái, đêm qua anh ta chơi game hơi muộn.

"Cậu chủ à, anh không biết có một thứ gọi là giờ cao điểm buổi sáng sao?" Cố Thi Dao hơi cạn lời nhìn về phía Cố Cẩn Mặc.

【Chị gái thực sự nói thay lời em. 】

Lâm Điềm điên cuồng gật đầu trong lòng, tắc đường vào giờ cao điểm buổi sáng, quả nhiên chỉ có những người đã từng đi làm mới hiểu được.

"Cố Thi Dao, em mới đi làm được mấy ngày đã học được cách ăn nói kỳ cục rồi sao?" Cố Cẩn Mặc kéo ghế bên cạnh cô ấy ngồi xuống.

"Em chỉ ăn ngay nói thật thôi." Cố Thi Dao rời mắt khỏi đỉnh đầu Lâm Điềm, hiển nhiên không phải chỉ có cô nghĩ như vậy.

"Ăn cơm đi." Cố Cẩn Mặc còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe được giọng nói lạnh lùng của Cố Cẩn Nghiễn truyền đến, nào, anh cả đã lên tiếng, vậy ăn cơm trước đi.

Lâm Điềm thoáng nhìn vẻ không phục trên mặt anh ta, không khỏi lén lút nhếch khóe môi.

【Quả nhiên vẫn là anh cả có thể trị anh ta.】

Rõ ràng một câu nói bình thường, nhưng không biết vì sao, Cố Cẩn Nghiễn lại cảm nhận được niềm vui trong đó của cô.

Lần đầu tiên anh tò mò về cách anh chị em bình thường ở chung với nhau.

Nhà họ Cố không có quy tắc khi ăn cơm không nói chuyện, nhưng bữa sáng này vẫn ăn trong im lặng.

Sau khi mọi người ăn xong, xe do quản gia sắp xếp đã đợi sẵn, Cố Cẩn Nghiễn lên xe của anh, ba người còn lại cùng nhau lên chiếc Bentley của Cố Thi Dao.

"Cố Thi Dao, mẹ em đối xử với em tốt thật đấy." Cố Cẩn Mặc tỏ vẻ hâm mộ, anh ta biết Thi Mạn Mạn tặng chiếc Bentley này cho Cố Thi Dao.

"Phải không?" Chỉ Cố Thi Dao mới hiểu được sự cay đắng trong giọng nói của mình, chiếc xe này không phải là một món quà đơn thuần, mà là phần thưởng khi cô đạt được yêu cầu của mẹ mình.

"Đừng không thỏa mãn, từ khi anh tốt nghiệp mẹ anh đã cắt thẻ của anh rồi." Nói đến đây, Cố Cẩn Mặc cảm thấy hơi phiền muộn.

【Quả nhiên, phiền não của cậu ấm cô chiêu khác hẳn người thường】

Trong mắt Lâm Điềm không khỏi hiện lên cảm thán.

Hai người vốn đang trò chuyện trên mặt đều có dấu chấm hỏi, dạo này phiền não cũng phải phân chia khác biệt các kiểu sao?

Xe chạy ổn định suốt chặng đường, Cố Cẩn Mặc ngồi ghế lái phụ tựa người vào cửa sổ suy nghĩ về cuộc đời, anh ta quyết định đợi sau khi tuyên truyền bộ phim này phát sóng lấy được doanh thu phòng vé, anh ta cũng sẽ mua một chiếc xe như vậy.

Không phải ông già thích chững chạc sao, vậy mình bảo ông ủng hộ một nửa số tiền cũng không quá đáng đúng không.

Nói làm liền làm, Cố Cẩn Mặc còn lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm kiếm, ừm, hơi đắt, không thì để ông già chịu 70% số tiền đi.

Lúc họ tới nơi, xe của Cố Cẩn Nghiễn đã dừng lại, bóng lưng anh đứng trước xe cô quạnh một cách khó hiểu.

Cố Thi Dao nhớ lại lời đồn nghe được ở công ty ngày hôm qua, cô không khỏi rũ mắt xuống, có một người mẹ như vậy có lẽ là điều bất hạnh duy nhất của anh.

Nhận ra bọn họ tới gần, Cố Cẩn Nghiễn mới tiếp tục đi về phía phòng bệnh.

Hôm nay xuất viện, tâm trạng Cố Minh Cẩm rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy bốn người bọn họ xuất hiện ở cửa, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Đâu cần phải đến hết, có tài xế đến là đủ rồi."

"Chúng con đến đây không phải là để kiếm biểu hiện sao, bố, để con dìu bố." Vì Bentley, Cố Cẩn Mặc cảm thấy thỉnh thoảng hiếu thuận cũng được.

Cố Minh Cẩm hất bàn tay muốn dìu mình của anh ta ra: "Con lại có ý đồ xấu gì?"

"Trời đất chứng giám, còn chỉ đơn thuần muốn đỡ bố thôi." Cố Cẩn Mặc cảm thấy ông già quá đáng, cho dù nhìn ra ý đồ của anh ta cũng không thể nói ra trước mặt mọi người thế chứ, anh ta không biết xấu hổ chắc?

"Thế do bố trách oan con rồi, đi thôi, lát mấy người anh cả con phải tới công ty nữa." Cố Minh Cẩm nói xong khoác tay lên người anh ta.

Cố Cẩn Nghiễn cầm lấy hành lý đã đóng gói từ tay Diệp Hi, đi theo phía sau bọn họ, Cố Thi Dao đi phía sau anh một bước, Lâm Điềm và Diệp Hi đi ở cuối cùng.

Cô nắm lấy cánh tay Diệp Hi, nhìn bà từ trên xuống dưới rồi nói: "Mẹ gầy rồi, chờ về nhà bảo cô giúp việc bồi bổ cho mẹ."

"Gầy sao? Mẹ không thấy vậy." Diệp Hi cười nói.

"Dạ, gầy đi trông thấy." Trông bệnh cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

"Được, vậy mẹ về ăn nhiều một chút." Diệp Hi nói xong nhìn con gái bên cạnh, cảm thấy sau khi vào đoàn làm phim có vẻ cô hoạt bát hơn trước không ít.

Ban đầu Cố Thi Dao chỉ cảm thấy người phía sau dường như tụt lại phía sau cô rất nhiều, khi cô quay lại định nhắc nhở thì nhìn thấy hai mẹ con dựa đầu vào nhau, không biết đang nói cái gì, nhưng nụ cười trên khuôn mặt bọn họ tràn đầy sức sống. vui sướиɠ.

Đây dường như là lần đầu tiên cô nhìn thấy bọn họ thân thiết như thế, cũng vào lúc này, cô lại ý thức được, cách cô và Thi Mạn Mạn ở chung dường như khác với mẹ và con gái bình thường.

Bọn họ chưa bao giờ thân thiết đến thế, ngay cả những điều cần chú ý khi cô đến kỳ kinh nguyệt đầu tiên cũng là trợ lý riêng của Thi Mạn Mạn nói cho cô biết.

Lúc đó Thi Mạn Mạn ở đâu, a, lúc đó bà ta đang bận rộn cho buổi trình diễn của mình, sau đó trở về sẽ mang cho cô những bộ quần áo và túi xách mới nhất, khiến những danh viện khác trong giới phải ghen tị.

Khi đó cô cảm thấy đây chính là tình yêu của Thi Mạn Mạn dành cho mình, đâu nhận ra đó không phải là tình yêu mà là phần thưởng chứ?

Nói thật, bản thân Cố Thi Dao cũng đã quên, đến lúc nhận ra thì cô đã hình thành thói quen nghe lời, mỗi lần gặp nhau cô vẫn sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Cô nghĩ, đây có lẽ là nguyên nhân khiến cô không muốn phá vỡ hiện trạng, thực ra cô cũng là một người hèn nhát, Cố Thi Dao tự giễu nghĩ.

"Mẹ, chờ lát mẹ đi với chú Cố, con đi xe của Thi Dao." Lâm Điềm nói xong, kéo Diệp Hi tăng tốc một chút, bọn họ bị tụt lại phía sau hơi nhiều.

"Điềm Điềm, hình như bây giờ con rất thân thiết với bọn họ?" Diệp Hi nói xong hơi do dự liếc nhìn Lâm Điềm.

"Duy trì sự hòa hợp ngoài mặt thôi." Lâm Điềm cảm thấy bọn họ cũng chẳng chung sống hoà thuận bao nhiêu, cô nghĩ, nếu có thể duy trì sự hòa hợp ngoài mặt thì tốt quá, ít nhất sẽ không làm Diệp Hi khó xử.

"Nếu con không thích thì không cần phải miễn cưỡng bản thân." Diệp Hi không khỏi siết chặt tay Lâm Điềm hơn, ý định ban đầu khi bà kết hôn với Cố Minh Cẩm là hy vọng Lâm Điềm có thể sống những ngày tháng bình an.

"Không miễn cưỡng, thực sự ở chung với bọn họ mới phát hiện thật ra bọn họ cũng khá tốt." Ví dụ như Cố Cẩn Mặc đã bảo vệ cô và Cố Thi Dao ra mặt cho cô ở bữa tiệc lần trước.

Bất kể bọn làm điều đó là vì nguyên nhân gì thì đều thực sự đứng ra bảo vệ mình.

"Vậy thì tốt, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, những thứ khác đều không quan trọng." Đây chính là kỳ vọng của Diệp Hi đối với cô.

"Mẹ, hiện tại con rất vui vẻ." Tiền tiêu vặt hàng tháng giúp cô có thêm sức mạnh tùy ý lựa chọn kịch bản.

"Vậy thì luôn vui vẻ đi." Diệp Hi nói xong vuốt mái tóc rối trên trán cô.

"Con biết rồi, mẹ cũng thế. Không có gì quan trọng hơn vui vẻ. Bây giờ con có thể kiếm tiền, có thể nuôi mẹ." Lâm Điềm không chắc chắn suy nghĩ thực sự của Diệp Hi, chỉ có thể nói ám chỉ như vậy.

"Điềm Điềm của chúng ta càng ngày càng giỏi." Diệp Hi nở nụ cười, vươn tay chạm vào tóc cô, yên ổn như thế là điều bà luôn mong đợi bấy lâu nay.

"Mẹ, chú Cố đang đợi mẹ, mẹ tới đó trước đi, con sẽ ngồi xe của Thi Dao về ngay."

Lúc Lâm Điềm lên xe, hai người còn lại cũng đã ngồi xuống, Cố Cẩn Mặc ngồi ghế lái phụ cố ý quay đầu lại nhìn cô: "Không phải ngày nào cũng gặp mặt sao?"

【 Nói bóng gió chính là mình nói nhiều đúng không? 】

【 Chẳng lẽ quê anh ta ở ven biển? 】

Cố Cẩn Mặc: Anh ta không nên vạ miệng.

Cố Thi Dao cũng hơi tò mò, làm sao hai người ngày ngày gặp mặt lại có thể nói nhiều chuyện như vậy được, cô và Thi Mạn Mạn một tháng không gặp cũng chẳng có nổi hai câu để nói.

Dường như nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt cô, Lâm Điềm nhẹ nhàng nói: "Mong muốn chia sẻ là mối liên kết quan trọng nhất trong việc duy trì mối quan hệ. Dù là tình cảm gia đình hay tình yêu thì cũng cần phải duy trì."

"Ồ, không nhìn ra Lâm Điềm cô còn là chuyên gia đó." Cố Cẩn Mặc hừ nhẹ một tiếng.

Anh ta không đồng tình với cách nói của Lâm Điềm, theo anh ta, trong một mối quan hệ, hợp thì đến, không hợp thì chia tay, miễn cưỡng duy trì chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

"Đúng vậy, lớp học của cô Lâm có thu phí nha." Nhìn sự không lưu tâm trong mắt anh ta, Lâm Điềm không khỏi diss lại.

"Vậy cô đừng dạy hư học sinh. Mối liên kết quan trọng nhất trong việc duy trì mối quan hệ chính là lợi ích." Lúc Cố Cẩn Mặc nói lời này, giọng nói của anh ta có vẻ lạnh lùng hiếm có.

Cố Thi Dao lúc đầu còn hơi xúc động, nghe xong câu này nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Vậy điều này có thể chứng tỏ anh vẫn chưa có được người bạn thực sự nào cả." Giọng điệu của Lâm Điềm hiếm khi nghiêm túc.

"Người bạn thực sự, ý cô là người như Mạnh Tĩnh Tuyền?" Cố Cẩn Mặc cười khẩy một tiếng.

"Đương nhiên là không. Mặc dù em còn chưa có được người bạn thực sự, nhưng em tin tương lai không lâu em sẽ có những người bạn như vậy." Bản thân Lâm Điềm cũng rất mong chờ ngày đó.

Cố Thi Dao cụp mắt xuống, giờ phút này cô cảm thấy mình may mắn hơn bọn họ, Phương Như chắc hẳn là người bạn thực sự trong miệng Lâm Điềm.

"Thế à, vậy chúc cô may mắn." Cố Cẩn Mặc không chút cảm xúc nói.

"Cảm ơn, cũng chúc anh may mắn." Vốn Lâm Điềm cho rằng giữa anh ta và Ngô Chấn có mấy phần tình bạn chân thành, hiện tại xem ra không phải như vậy?

Trong lúc nhất thời, trong xe trở nên yên tĩnh, ba người có những suy nghĩ khác nhau, mãi đến khi tài xế nhắc nhở bọn họ mới nhận ra đã đến nơi.

Lúc Cố Cẩn Mặc xuống xe không khỏi lắc đầu, anh ta thật sự điên rồi, vậy mà nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Lâm Điềm.

Vừa rồi trong xe Cố Thi Dao đã gửi cho Phương Như ảnh chiếc tủ trưng bày túi xách trong phòng để đồ của cô.

Phương Như: ? ? ? Cô cả Cố, cậu khoe khoang một cách trần trụi đấy à, cẩn thận ngày nào đó mình đến cướp hết của cậu.

Cố Thi Dao: Chọn một cái cậu thích đi, mình tặng cậu.

Phương Như: Thế thì ngại lắm, vậy cái thứ ba hàng thứ hai đi.

Ánh mắt Cố Thi Dao hiện lên ý cười, dự định đợi cô ấy về nước sẽ sắp xếp trợ lý đưa túi cho cô ấy.

Phương Như ở đầu kia nhanh chóng gửi một tin nhắn khác.

Phương Như: Bạn Cố Thi Dao, hôm nay bạn có chút không đúng nha.

Cố Thi Dao: Không, chỉ đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ thôi.

Vui vẻ vì trong cái giới đặt lợi ích lên hàng đầu này, cô vẫn có người bạn thực sự của mình.

Phương Như: Vậy lần sau lúc cậu vui vẻ, nhớ nhớ đến mình đầu tiên nhé.

Cố Thi Dao: Hôm nào cậu bay?

Không biết vì sao, Cố Thi Dao đột nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với Phương Như, đây chẳng lẽ là mong muốn chia sẻ mà Lâm Điềm nói?

Phương Như: Ba ngày nữa mình về.

Cố Thi Dao: Được, đến lúc đó gặp.

Đợi đến lúc cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc, Phương Như chợt nhớ tới hình như hôm nay là ngày Cố Minh Cẩm xuất viện, nhưng dù vậy, Cố Thi Dao cũng không đến mức vui vẻ thế chứ?

Tuy rằng cô không coi trọng những chiếc túi này, nhưng túi xách của cô hầu như đều do Thi Mạn Mạn tặng, cô luôn trân trọng chúng, giờ lại nỡ tặng cho mình? Phương Như ngày càng tò mò chuyện gì đã xảy ra với Cố Thi Dao.

Lâm Điềm không biết vì lời nói vô tình của cô mà Phương Như nhận được một chiếc túi xách phiên bản giới hạn.

Diệp Hi đỡ Cố Minh Cẩm vào phòng khách, trên mặt ông lộ ra vẻ xúc động, quả nhiên không nơi nào thoải mái bằng ở nhà.

Nửa tháng nằm viện thực sự là khoảng thời gian mệt nhọc nhất trong cuộc đời ông.

Diệp Hi cũng cảm thấy như vậy, ở bệnh viện cũng không có nhiều việc cần bà làm, nhưng hoàn cảnh và bầu không khí ở bệnh viện luôn khiến bà cảm thấy bí bách. Trở lại nhà họ Cố, nhìn thấy những bông hoa mà mình chăm sóc cẩn thận, bà mới lấy lại cảm giác thoải mái ngày xưa.

"Được rồi, mấy đứa muốn làm gì thì làm đi, không cần ở nhà." Cố Minh Cẩm lại bắt đầu đuổi người đi.

"Trông bố tràn đầy khí lực thế này, xem ra không có việc gì." Cố Cẩn Mặc lười biếng ngồi xuống bên cạnh ông.

Cố Cẩn Nghiễn và Cố Thi Dao nói chuyện với Cố Minh Cẩn đôi câu, sau đó hai người đều đến công ty.

Lâm Điềm cũng phải quay lại đoàn làm phim, trong nhà cuối cùng chỉ còn lại một mình Cố Cẩn Mặc, anh ta ngồi ở bên cạnh Cố Minh Cẩm, không có ý nhấc mông, ánh mắt đăm đăm nhìn Cố Minh Cẩm.

"Nói đi, lần này lại có chuyện gì?" Cuối cùng, Cố Minh Cẩm không giữ được bình tĩnh, lên tiếng trước.

"Bố, là thế này, trước kia bố luôn nói con không chững chặc, lúc trước con không đồng ý, nhưng hôm nay con chợt phát hiện gừng càng già càng cay."

"Nói điểm chính." Trên mặt Cố Minh Cẩm lộ ra vẻ mặt không chịu nổi, nếu không phải ông đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, ông thật sự muốn đá người ra ngoài.

"Con dự định đổi xe, là mẫu xe hiện tại của Cố Thi Dao, nhưng gần đây tiền có chút eo hẹp, mong bố có thể giúp đỡ."

Không đợi Cố Minh Cẩm mở miệng, anh ta tiếp tục nói: "Haiz, nói đến con thật ghen tị với anh cả và Thi Dao. Bọn họ vừa tốt nghiệp liền có người tặng xe. Chỉ có con là cha không thương, mẹ không yêu."

"Bố sẽ bảo Cao Nguyên thu xếp, bây giờ con có thể biến được chưa?" Cố Minh Cẩm xoa bóp mi tâm.

Lúc Cố Cẩn Mặc vừa mới tốt nghiệp, chuyển nghề làm đạo diễn, lúc đầu ông rất tức giận, ông cũng biết mấy năm nay Tần Niệm Trân vẫn thường xuyên tranh cãi với anh ta về vấn đề này, nhưng ông cũng không còn suy nghĩ như ban đầu, cảm thấy duy trì hiện trạng chính là tốt nhất.

"Biến liền, cảm ơn bố." Lúc Cố Cẩn Mặc quay người lại, trên mặt hiện lên một tia giễu cợt.

Nên để Lâm Điềm đến xem, thứ để duy trì mối quan hệ hoàn toàn không phải là mong muốn chia sẻ, ông già đồng ý sảng khoái như vậy, chẳng phải là vì anh ta khiến ông cảm thấy áy náy sao?

Đừng cho rằng anh ta không biết, hiện tại ông không muốn anh ta tiến vào Cố thị.

Khi rời khỏi nhà họ Cố, khuôn mặt của Cố Cẩn Mặc trở lại dáng vẻ cà lơ phất phơ như xưa.

Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, nên đi xem xe thôi.

*