Chương 19.3: Dự tiệc

Bố mẹ của Ôn Thư Đình lo lắng hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Cố Minh Cẩm và tình hình của công ty đều bị Cố Thi Dao nói giảm nói tránh trả lời.

Lâm Điềm một lần nữa nhận ra khoảng cách giữa người bình thường và những cậu ấm cô chiêu này, kiến thức và tầm nhìn từ nhỏ đến lớn không phải là người bình thường có thể so sánh được.

"Hình như bạn của cô đang ở bên kia đợi cô kìa." Đi ra khỏi sảnh chính, Cố Thi Dao hếch cằm về phía Mạnh Tĩnh Tuyền.

"Kệ cô ta đi. Lần trước chú Cố nói lộ mặt là được, bây giờ em có thể về trước không?" Lâm Điềm cảm thấy ở đây, ăn uống cũng không được tự nhiên, còn không bằng cô về nhà họ Cố ăn đồ cô giúp việc nấu.

Cố Thi Dao đang có ý này, cô gật đầu: "Đi thôi, tôi đi nói một tiếng với Ôn Thư Đình."

Loại yến tiệc này chỉ ganh đua so sánh, hiện tại trận ganh đua so sánh đầu tiên đã kết thúc, Cố Thi Dao cũng không muốn ở lại chơi trò ganh đua so sánh trẻ con như vậy với bọn họ.

Nghe nói Cố Thi Dao muốn rời đi trước, Ôn Thư Đình thử giữ cô ở lại: "Không ăn bánh kem rồi hẵng đi?"

"Đợi lát là quá giờ thăm bệnh rồi, xin lỗi nhé, Thư Đình." Cố Thi Dao tỏ vẻ xin lỗi.

"Không sao, đi thăm chú Cố quan trọng hơn, chúng ta hẹn lần sau vậy." Người ta đã lấy lý do thăm bệnh, Ôn Thư Đình đương nhiên không tiện giữ người ở lại.

"Được, đến lúc đó gọi điện liên lạc." Cả hai người đều biết đó chỉ là lời nói khách sáo, nhưng cũng không thể không giả bộ như bạn bè thân thiết.

"Tôi bảo tài xế đưa hai người đi."

"Không cần, tài xế vẫn ở bên ngoài, chúc mừng sinh nhật, lần sau gặp lại." Cố Thi Dao vẫy tay với cô ta.

"Được." Ôn Thư Đình cũng nhẹ nhàng cười.

Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của cô ta, nhà họ Cố ngoài Cố Thi Dao và Lâm Điềm, thật ra cô ta còn gửi thư mời cho Cố Cẩn Nghiễn.

Trong một gia đình như vậy, hôn nhân từ lâu đã định sẵn không thể tự do, nhưng trong vòng tròn giới hạn này, cô ta vẫn hy vọng người mình kết hôn là người mình thầm mến.

Đáng tiếc Cố Cẩn Nghiễn không đến, ngay cả quà sinh nhật cũng chính thức đến mức không thể chính thức hơn.

Cô ta biết trong giới có không ít người muốn kết hôn với Cố Cẩn Nghiễn, cô ta cũng không cảm thấy mình thua kém bọn họ. Vốn dĩ tối nay cô ta muốn ra tay từ chỗ Cố Thi Dao, nghe ngóng xem nhà họ Cố định sắp xếp thế nào cho Cố Cẩn Nghiễn, nhưng đáng tiếc cô kín miệng đến mức không để lộ cái gì.

"Lâm Điềm lại đi cùng cô ta." Người bên cạnh chỉ vào bóng dáng hai người rời đi.

"Cô ta rời đi cùng, không phải sợ lát nữa chúng ta đi tìm cô ta gây phiền phức sao, đồ nhát cáy." Mạnh Tĩnh Di cười nhạo một tiếng.

"Trước tiên để cho cô ta kiêu ngạo hai ngày đi. Hôm nay Cố Thi Dao bênh vực cô ta chỉ là muốn cho ông già nhà cô ta xem mà thôi. Dù sao người thừa kế nhà họ Cố vẫn chưa xác định."

"Cố Cẩn Nghiễn vào công ty nhiều năm như vậy, mà năm nay cô ta mới gia nhập. Tôi cảm thấy phần thắng của cô ta không lớn." Có người lắc đầu, tỏ ý không coi trọng Cố Thi Dao.

"Nhưng các cô đừng quên, trái tim của vị nhà họ Diêm kia đặt ở chỗ Chu Hoài Bắc, còn sau lưng Cố Thi Dao là nhà họ Thi đó." Mặc dù Cố Cẩn Nghiễn có năng lực, nhưng mọi người đều biết mẹ anh đối xử với anh như thế nào. Đến lúc đó nhà họ Diêm không phải là chỗ dựa của anh.

Nhưng Cố Thi Dao thì khác, tuy quyền nuôi dưỡng cô thuộc về nhà họ Cố, nhưng nhà họ Thi đối xử với cô rất tốt. Càng quan trọng hơn là Thi Mạn Mạn chỉ có một cô con gái duy nhất là cô, riêng ưu thế này đã mạnh hơn rất nhiều người.

"Có phải các cô quên mất Cố Cẩn Mặc rồi không, mẹ anh ta là nữ doanh nhân nổi tiếng đó, bà ấy sẽ cam tâm để anh ta làm đạo diễn mãi được sao?"

"Đến lúc đó có kịch hay để xem, cũng không biết ngày đó Cố Thi Dao còn có thể đắc ý như hôm nay không." Người nói chuyện là người mới vừa rồi bị Cố Thi Dao chế giễu là giấu giếm người nhà làm blogger nổi tiếng trên mạng.

"Đúng vậy, nhà họ Cố bây giờ có vẻ rất mạnh. Một khi cuộc so tài giữa bọn họ bắt đầu, nhà họ Cố sẽ loạn tùng bậy lên cho coi." Chính vì ôm suy nghĩ này mà nhà họ Ôn mới có cuộc thăm dò ngày hôm nay.

Nếu tình hình của Cố Minh Cẩm không được cải thiện, thời điểm ba đứa con tranh giành quyền lực có thể là thời điểm để bọn họ đυ.c nước béo cò.

Nhưng đáng tiếc chính là, tình hình của Cố Minh Cẩm không nghiêm trọng như bọn họ tưởng tượng.

*

Đi ra khỏi nhà họ Ôn, Lâm Điềm nhìn thoáng qua chiếc Bentley của Cố Thi Dao, sau khi hai người lên xe, Cố Thi Dao nói với tài xế: "Quay về nhà đi."

"Em đưa dây chuyền cho chị luôn nhé?" Vừa lên xe, Lâm Điềm đã tháo chiếc vòng cổ ra. Đeo món đồ này, cô phải lo lắng đề phòng cả đêm, không còn cách nào khác, cô còn chưa quen với thân phận người có ba triệu tiền tiêu vặt.

"Đặt nó ở chỗ cô trước đi, lúc cần tôi sẽ đến lấy." Hôm nay, rất nhiều người nhìn thấy cô đeo chiếc vòng cổ này, giờ lại lấy về chẳng phải là làm trò cười cho người khác sao.

【? ? ? Cô cả cố tình đấy à, thành tâm khiến mình ngủ không ngon sao? 】

【 Hu hu hu, ai không thích những đồ xinh đẹp chứ, thế nhưng mình không kham nổi giá tiền của nó.】

【 Có điều để ở nhà họ Cố, chắc không phải lo bị mất đâu nhỉ?】

Nhìn từng hàng chữ lướt qua, Cố Thi Dao không khỏi khẽ hừ một tiếng, tiền đồ, tốt xấu cũng ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, cũng chỉ là một cái vòng cổ mà thôi.

Lâm Điềm không biết mối hận sắt không thể thành thép của Cố Thi Dao, cô bắt đầu nhớ lại nội dung cuốn sách trong đầu, hình như có đề cập đến chuyện nguyên thân mang quần áo và đồ trang sức riêng vào đoàn làm phim, vì bị mất một sợi dây chuyền nên cô ấy nghi ngờ nhân viên của đoàn làm phim đã lấy trộm.

Cuối cùng gọi điện báo cảnh sát, kết quả là chính cô ấy nhớ nhầm chỗ, cũng chính vì chuyện này mà mọi người trong đoàn làm phim không có ấn tượng tốt với cô ấy.

Từ đó suy ra, đồ trang sức nguyên chủ chắc chắn rất có giá trị, cũng phải, nếu không đáng tiền, làm sao Mạnh Tĩnh Tuyền lại có suy nghĩ như vậy chứ.

Sau đó, hai người đều không nói gì thêm, Lâm Điềm vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đồ trang sức, Cố Thi Dao thì đang so sánh điểm mạnh và điểm yếu của mình và Cố Cẩn Nghiễn.

Cô hiểu sự thăm dò của nhà họ Ôn ngày hôm nay đại diện cho sự thăm dò của rất nhiều người, bọn họ đều đang chờ đợi một cơ hội.

Thật ra Cố Thi Dao cũng chẳng có tâm tư bắt buộc phải lấy được Cố thị, nhưng chỉ cần đó là yêu cầu của Thi Mạn Mạn, cô sẽ cố gắng hết sức làm được.

Những lời vừa rồi cô nói thay Lâm Điềm, chính cô nói xong cũng cảm thấy hơi buồn cười, sống hai mươi ba năm, cô thậm chí không biết mình thích gì, muốn làm gì.

Từ năm sáu tuổi nhìn thấy Thi Mạn Mạn, mọi kế hoạch trong cuộc đời cô đều do bà quyết định.

Bà quyết định thay cô nên học loại trường nào, nên kết bạn với ai, nên tham gia lớp học ngoại khóa nào.

Trước kia cô cảm thấy như thế rất tốt, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy phiền chán, có đôi khi cô không nhịn được hoài nghi, đây rốt cuộc là cuộc sống của mình, hay là cuộc sống thứ hai của Thi Mạn Mạn.

"Tại sao cô lại từ bỏ Cố thị đi đóng phim?" Lâm Điềm đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nghe thấy lời này của Cố Thi Dao.

"Đương nhiên là bởi vì em thích đóng phim." Trong giọng nói của Lâm Điềm không nghe ra chút chột dạ nào.

【 Ban đầu muốn vào Cố thị chẳng qua là muốn tranh cao thấp với chị mà thôi. 】

Nhìn hàng chữ trôi qua, lại nghe được lời nói của cô, Cố Thi Dao nhẹ nhàng nói: "Thật tốt."

Ít nhất cô biết mình thích gì, đồng thời nhảy ra khỏi vòng luẩn quẩn trước đó, mà cô ấy vẫn tiếp tục hãm sâu vào vòng luẩn quẩn này.

Thói quen nhiều năm đã khiến cô ấy không biết phải nói "không" với Thi Mạn Mạn như thế nào, thôi, trước hết như vậy đi.

Qua một lúc lâu, Cố Thi Dao phát hiện người bên cạnh có vẻ muốn nói lại thôi, cô quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Muốn nói cái gì?"

"Thi Dao, chị có thể gọi điện thoại cho cô giúp việc, bảo cô ấy chuẩn bị trước bữa tối cho chúng ta được không?" Như thế lúc bọn họ về đến nhà có thể ăn luôn.

Cố Thi Dao nhắm mắt lại, cô tưởng Lâm Điềm do dự, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm nhất định là có chuyện lớn, kết quả cô lại nói với mình, cô chỉ muốn nhờ mình gọi điện cho quản gia chuẩn bị bữa tối?

Cố Thi Dao hít một hơi thật sâu, từ từ lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi cho quản gia.

Chờ sau khi Cố Thi Dao cúp điện thoại, Lâm Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra về nhà cô phải lưu số của quản gia mới được.

Lúc bọn họ trở về, Cố Cẩn Nghiễn đã ăn tối, lúc này đang ở phòng làm việc.

Cô giúp việc chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, buổi trưa Lâm Điềm ở đoàn làm phim ăn cơm hộp, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng.

Cố Thi Dao không tốt hơn cô bao nhiêu, nhưng cô ấy nhớ lời của chuyên gia dinh dưỡng, ăn một cách duyên dáng và chậm rãi.

Khi Lâm Điềm giơ đũa về phía thịt kho lần thứ hai, Cố Thi Dao cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: "Cô không cần kiểm soát cân nặng hả?"

"Không sao, lát nữa em tập thể dục thêm một lần nữa là được." Vẻ mặt Lâm Điềm không quan tâm, cô thà tập thể dục nhiều còn hơn không cho cô ăn.

Hơn nữa bên cạnh có Quý Vi mỗi ngày dạy cô một vài mẹo đánh đấm, hai người luyện tập thêm một lúc, lượng vận động của cô cũng đủ.

Thấy cô ăn thỏa mãn như vậy, Cố Thi Dao cũng không kìm được vươn đũa về phía đĩa thịt kho, tay nghề nấu ăn của cô giúp việc luôn rất tốt, thịt kho rất mềm, cắn một miếng liền tràn ngập mùi thơm của thịt.

Đợi đến khi ăn hết, Cố Thi Dao mới ý thức được mình làm cái gì, trời ạ, chẳng lẽ tối nay cô cũng phải tăng cường vận động sao.

Cô luôn tự chủ rất tốt, nhưng không ngờ ăn cơm với Lâm Điềm lại thất bại, cô nghĩ, sau này không thể ăn cơm cùng với Lâm Điềm.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy món sườn kho bên cạnh Lâm Điềm, cô không khỏi duỗi đũa ra, dù sao cũng phải tập thể dục, ăn miếng nữa cũng không sao, Cố Thi Dao nghĩ như vậy.

Bữa cơm kết thúc bằng việc Cố Thi Dao ăn thêm một miếng thịt kho tàu và một miếng sườn kho, Cố Thi Dao ảo não đồng thời chuẩn bị đến phòng tập thể dục dưới tầng hầm để chạy bộ.

Nếu không chạy đủ một giờ, cảm giác tội lỗi sẽ bao trùm cả người cô.

"Đợi đã, Thi Dao, em có thứ này muốn cho chị." Vừa rồi cô giúp việc nói Lutein mà Lâm Điềm mua đã được giao đến.

"Đây là cái gì?" Cố Thi Dao hơi mông lung nhìn thứ mà Lâm Điềm đưa cho mình.

"Quà cảm ơn của em, chị thường xuyên nhìn máy tính, sử dụng mắt quá nhiều, cái này có thể làm dịu mắt giúp chị." Lâm Điềm đã dùng thử, cảm thấy có tác dụng mới đưa cho bọn họ.

Cố Cẩn Mặc mới trở về từ thành phố Lâm vừa bước vào phòng khách thì nghe thấy câu này, lại nhìn bao bì quen thuộc, không phải chứ, Lâm Điềm, cô định bán buôn đấy à?